Chợt nghe năm tháng vây quanh
Hinh như mình vẫn lanh quanh tơi bời
20/9/14
Kim Cương
Buổi sáng, băng qua đường, nhìn những viên kim cương trong tiệm vàng, chóa vào mắt, trắng vàng...
Con người cũng "kỳ lạ": cố gắng hết sức để "đem mấy cục đá (kim cương) cất ở một chỗ khác để không ai biết" (mua đem cất ở đâu đó....); rồi có dịp móc vào tay, vào cổ (cho nặng chơi) và cảm thấy sung sướng khi người khác trầm trồ, khen.
Tiếp Thị
Thì ra công việc tiếp thị, hay sinh hoạt cộng đồng, trong công sở đã được ông bà mình dạy từ lâu rồi:
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây": nghĩa là phải nhớ đến cái "ơn" của khách hàng, thân chủ, chăm sóc "cái cây" đó, để nó sinh "quả" cho mình hưởng dụng.
"Ăn cây nào rào cây nấy": nghĩa là phải "chăm sóc" cho cái cây của mình, công ty mà mình đang làm việc, nó có lợi thì mình mới có lợi; phải tôn trọng người đã giúp đỡ cho mình, lúc mình không có cái gì để ăn. Ăn mà không rào, thì làm gì có nữa mà ăn.
Và, nơm nớp, lo âu: sợ bị rớt mất, bị người khác đánh cắp, gây thương tích cho mình. Một ngày... ra đi...tan thành tro bụi. Mấy cục đá lại tiếp tục số phận của nó đối với những người khác.
Mấy cục đá đi lang thang, và con người cũng "lang thang" đau khổ...:-).
22/9/14
Tiếp Thị
Thì ra công việc tiếp thị, hay sinh hoạt cộng đồng, trong công sở đã được ông bà mình dạy từ lâu rồi:
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây": nghĩa là phải nhớ đến cái "ơn" của khách hàng, thân chủ, chăm sóc "cái cây" đó, để nó sinh "quả" cho mình hưởng dụng.
"Ăn cây nào rào cây nấy": nghĩa là phải "chăm sóc" cho cái cây của mình, công ty mà mình đang làm việc, nó có lợi thì mình mới có lợi; phải tôn trọng người đã giúp đỡ cho mình, lúc mình không có cái gì để ăn. Ăn mà không rào, thì làm gì có nữa mà ăn.