Suy Nghĩ về Ngày 30 Tháng Tư
SBS Radio
Diễn Đàn Sinh Viên
27 Tháng Tư, 1996
Kính thưa quý thính giả
Các bạn học sinh, sinh viên thân mến
Trong những ngày tháng này, nếu quý vị và các bạn theo dõi tin tức, có lẽ các bạn vẫn chưa quên những tin tức thời sự đáng chú ý trong khu vực. Đó là về những căng thẳng ở vùng eo biển Đài Loan, khi mà Trung Cộng muốn ngăn cản cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên của người Hoa từ nhiều thế kỷ nay. Trung Cộng đã thất bại trong việc đó. Ông Lý Đăng Huy đã đắc cử vẻ vang trong cuộc bầu cử vừa rồi. Một diễn biến khác có lẽ được nhiều báo chí nhắc đến là tình trạng chiến tranh có vẻ như sắp sửa bùng nổ ở vùng bán đảo Triều Tiên, tức là Đại Hàn, hay Korea. Tuy nhiên, nhiều dấu hiệu cho thấy là quân đội Nam Hàn cho đến nay, vẫn có đủ sức mạnh để ngăn chặn một cuộc xâm lăng phương Bắc.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai, chủ nghĩa cộng sản có cơ hội bành trướng ở nhiều quốc gia, kết quả là có một số nước nằm trong tình trạng bị phân chia như Đức, Trung Quốc, Đại Hàn, Việt Nam. Nhưng sau đó, thế giới cộng sản dần dần bị suy yếu và tan rã một phần lớn, trong những năm 1989-1991, với sự tan rã của Liên Bang Sô Viết, và các đảng cộng sản ở các nước Đông Âu. Các đảng cộng sản ở các nước như Anh, Pháp cũng lần lượt giải tán.
Việt nam cũng là một đất nước bị chia cắt do hậu quả của sự mở rộng ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản, nhưng người Việt chúng ta có một kết cuộc ra sao? Ngày 30 Tháng Tư 1975, cộng sản chiếm hoàn toàn miền Nam Việt Nam, và công cuộc đàn áp của cộng sản đối với người dân miền Nam bắt đầu, nhất là những người có dính líu với chế độ Việt Nam Cộng Hòa ngày trước. Một số người Việt đã liều chết vượt biển, ra đi. Trong số này, nếu ai may mắn, thì đến được một đất nước tự do, và công cuộc gầy dựng từ số không cũng đòi hỏi những nỗ lực không ngừng. Đó là những thử thách của thế hệ người Việt đầu tiên ở hải ngoại. Nếu không may, những người ra đi có thể bị chết trên biển hay bị hải tặc tấn công, hoặc bị công an cộng sản hành hạ, tù đày.
Những ngày gần đây, chúng ta nghe lính Mã Lai chà đạp người Việt mình, trong các trại giam thuyền nhân ở đất Mã, trước khi áp giải họ lên tàu trả về Việt Nam. Những người này cũng đã liều chết ra đi, mỏi mòn chờ đợi 6 hoặc 7 năm trong các trại giam, sống trong cảnh thiếu thốn và bị đối xử tồi tệ, và rồi kết quả lại đến với họ một cách đớn đau như vậy. Chân bước xuống tàu, nước mắt rưng rưng.
Cũng thân phận con người, cũng một khởi điểm là một phần đất nước bị nhuộm đỏ, cũng cùng một màu da, nếu chúng ta so sánh với người Đài Loan, người Nam Hàn, sao thân phận người Việt Nam mình nghe buồn quá vậy! Sao người Việt không có may mắn được thống nhất trong một nền kinh tế phồn thịnh, và một chế độ thực sự dân chủ, sau những ngày tháng dài chia cắt như người dân nước Đức? Sao người Việt mình không có cái may mắn như người Đài Loan, họ vẫn còn một chỗ đứng trên quê hương để bảo vệ lý tưởng tự do của họ bằng mọi giá. Sao người Việt mình không cái tự hào của người dân Nam Hàn, mặc dù trong tình trạng đất nước bị chia cắt, nhưng họ có một nền kinh tế hùng cường, như vẫn thường được gọi là một con rồng của vùng Á Châu- Thái Bình Dương? Trong khi đó khoảng đầu tháng Tư này, trong bản dự thảo cương lĩnh chính trị và chính sách kinh tế xã hội chủ nghĩa 1996-2000, đảng cộng sản Việt Nam đã khẳng định rằng: “Đổi mới không có nghĩa là đi ngược lại con đường xã hội chủ nghĩa. Đổi mới chỉ là một giai đoạn trên đường quá độ đi lên chủ nghĩa xã hội”.
Các bạn đã học kinh tế, có dịp so sánh giữa hai hệ thống kinh tế: Tư Bản (Capitalism) và “Xã Hội Chủ Nghĩa” (Socialism). Phát triển kinh tế theo con đường xã hội chủ nghĩa, quả thực, đã đi ngược lại những quy luật kinh tế quan trọng nhất. Trong những năm gần đây, đảng cộng sản Việt Nam đã có thay đổi chút ít trong đường lối phát triển kinh tế, nhưng cái sai của cộng sản là cái sai từ chủ thuyết, từ gốc rễ. Những sự thay đổi gần đây, có chăng, là sự thay đổi về phương thức, là những cành lá, ngọn ngành. Chẳng hạn, họ đưa ra khái niệm về hệ thống kinh tế thị trường tự do theo định hướng xã hội chủ nghĩa, khái niệm này thực là kỳ cục, nó ngầm chứa một sự dối trá. Họ dối trá để bảo vệ cái mà họ gọi là chuyên chính vô sản, thực sự là bảo về quyền lực của một thiểu số cán bộ thống trị, bất chấp quyền lợi của đại đa số dân chúng, và tương lại của một dân tộc. Một cái cây đã mục ruỗng, sâu bọ từ cội rễ thì dẫu có trang điểm lòe loẹt như thế nào đi nữa ở phần lá cành, thì cái cây đó cũng không thể sống được. Sự thay đổi một cách lỡ cỡ, chắp vá, không thể giúp chế độ cộng sản phục hưng quyền lực của họ.
Các bạn đang sống ở đây, nước Úc, một quốc gia đang có một cơ chế chính trị đặt căn bản trên sự phân chia quyền lực, và duy trì sự đối lập. Trong tình trạng này, bất cứ vấn đề xã hội nào, chẳng hạn, đề nghị việc hợp pháp hóa việc sử dụng cần sa hiện nay của chính phủ Kennett, hay việc bán một phần công ty điện thoại Telstra của chính phủ Howard cũng đã được dân chúng bàn bạc, và được nhìn dưới nhiều khía cạnh, được phân tích kỷ lưỡng, trước khi đi đến quyết định. Dân chúng đã có dịp, và có quyền xem xét chính sách của từng đảng phái chính trị, trước khi bỏ phiếu. Lá phiếu của dân chúng quyết định vị thế cầm quyền của một đảng phái.
Ở Việt Nam, chưa bao giờ cộng sản duy trì một thế đối lập thực sự trong chính trị. Đó là một trong nhiều lý do mà chế độ cộng sản cứ kẹt mãi trong cái vòng lẩn quẩn trong một tình trạng kinh tế và chính trị thường xuyên bất ổn. Các bạn đã hiểu biết rằng, khi khoảng cách giữa đa số người nghèo và một thiểu số người giàu quá lớn thì cách mạng – tức revolution – có thể xảy ra. Cách mạng vô sản đã được hình thành như thế, khi đảng cộng sản khơi dậy lòng căm thù giai cấp trong một xã hội. Chế độ cộng sản được sinh ra trong sự nghèo đói, và thiếu hiểu biết, và với vũ khí là đấu tranh giai cấp. Nhưng nó không thể sống được trong một xã hội nghèo đói, vì chính ở đó nó tạo ra một sự cách biệt về giai cấp lớn hơn. Một khi mà đa số dân chúng nhận thức hoàn toàn về điều này, chế độ cộng sản phải tiêu vong.
Mặt khác, trong tình trạng của Việt Nam hiện nay, khi mà kinh tế của các quốc gia trong vùng phát triển mạnh mẽ và liên tục. Việt Nam không thể đứng chơ vơ như một ốc đảo giữa sa mạc được. Chế độ cộng sản không thể làm gì khác hơn là chấp nhận sự phát triển kinh tế thị trường ở Việt Nam. Trong một xã hội văn minh và tiến bộ, khi mà ý thức chính trị, ý thức dân chủ của người dân trưởng thành, chế độ cộng sản cũng không thể tồn tại được. Sự trưởng thành về chính trị của người dân sẽ không cho phép bất cứ một sự độc tài nào được duy trì. Chủ nghĩa cộng sản phải bị hủy diệt trước đà tiến của nhân loại. Chế độ cộng sản Việt Nam phải tiêu vong, để lịch sử dân tộc tiến lên. Đó là điều dứt khoát phải xảy ra. Đó là một tất yếu lịch sử.
Thanh niên Việt Nam chưa bao giờ trong lịch sử đất nước lại tách biệt với quê hương. Chưa bao giờ. Ý nghĩa đời sống của họ, vì thế mà vượt qua cái ràng buộc của sự ích kỷ, cái co cụm trong một sự hưởng thụ. Chúng ta hôm nay cũng vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ tách biệt khỏi vận mệnh của quê hương chúng ta.
Thân ái chào các bạn
Kính chào quý thính giả.
Nguyên Đại
Đại Học Melbourne (Uni. of Melb.)
Tổng Hội Sinh Viên Học Sinh Việt Nam Úc Châu