27 January 1996

Ngày Quốc Khánh Úc

Ngày Quốc Khánh Úc

SBS Radio
Diễn Đàn Sinh Viên
27 Tháng Giêng, 1996

Kính thưa quý thính giả
Các bạn học sinh, sinh viên thân mến

Ngày hôm qua, Quốc Khánh Úc, nhiều bạn trong số chúng ta đã có mặt trong đoàn diễn hành đi qua các đường phố chính của thành phố. Nhiều bạn khác cũng có mặt trong số đông đảo những công dân của quốc gia này để tham dự một ngày lễ trọng đại. Chúng ta đã hòa vào khối người đông đảo ấy, trong một niềm vui tưng bừng, trong tiếng nhạc reo vui, và trong những nụ cười cởi mở thân thiện. Chúng ta sung sướng vì lớn lên, sinh sống trong một đất nước tự do và dân chủ. Chúng ta tự hào vì lịch sử phát triển nhanh chóng và phồn thịnh của Úc-Đại-Lợi. Rồi đây, chúng ta sẽ góp phần làm cho đất nước này trở nên hưng thịnh hơn nữa và tương lai đang mở ra những khoảng trời tươi sáng chờ đón chúng ta. Những sinh viên học sinh, giống như hầu hết trong số 17 triệu người Úc khác, đang ngước nhìn về một tương lai mới của một nước Úc đa văn hóa. Nói như thế không có nghĩa là nước Úc không có những vấn đề, những khó khăn cần phải giải quyết. Nước Úc cưu mang và đùm bọc nhiều người thuộc thế hệ cha và anh của chúng ta. Nước Úc tặng cho chúng ta một nền giáo dục tiêu chuẩn. Nước Úc cần những bàn tay và khối óc của chúng ta.

Nhiều người trong số chúng ta đã sinh ra ở Úc hay đã sang Úc từ lúc còn ấu thơ. Bỡi thế, một số bạn đã tỏ ra rất trung thực khi nói rằng Việt Nam trong suy tư của các bạn chỉ còn là những kỷ niệm nhạt nhòa thời thơ ấu. Khi nói rằng chính nước Úc yên bình này mới là nơi mà các bạn gắn bó nhiều hơn trong những mối quan hệ xã hội và học đường; các bạn ấy đã nói đúng. Tuy nhiên, các bạn cũng đã bày tỏ một điều rất rõ ràng là các bạn được sinh ra  trong cái nôi của một gia đình Việt Nam. Các bạn được lớn lên trong một sự hòa điệu với những tâm tình, suy nghĩ và hành xử đạo đức truyền thống của các thế hệ Việt Nam. Vâng, lẽ phải thuộc về các bạn khi các bạn nói rằng hình dáng, màu tóc, màu mắt, màu da tự nhiên của các bạn giống lắm với những người Việt Nam; giống với hơn 70 triệu người ở một dải đất nhỏ hình cong chữ S, phía bên kia đường xích đạo. Chính vì thế, các bạn sẽ thấy thật cụ thể hơn nữa khi chia sẻ về những điều này với những người Việt thuộc thế hệ lớn hơn mình.

Thưa các bạn,
Trong ngày quốc khánh Úc, họ san sẻ niềm vui với các bạn, họ cùng đi với các bạn ra đường phố; và sẽ còn cùng đi nhiều lần nữa với các bạn trong cuộc đời cho đến cuối đời họ. Họ là ai? Đó là những người thuộc thế hệ cha và anh của chúng ta. Những người rất mong đợi các bạn chia sẻ tâm sự với họ. Bỡi nếu các bạn yêu lắm những kỷ niệm nơi này, với những ngày cắm trại thật vui vẻ, tuyệt vời bên bờ biển, trên những cánh rừng xanh ngát; những đêm hội hè pháo bông thắp sáng trên sông, một trời rực rỡ; thì họ cũng không thể nào quên; vâng, sẽ không thể nào quên, những kỷ niệm có khi cũng rất êm đềm như những con đường đất đỏ gồ ghề, râm mát đến trường làng. Nhưng, các bạn có biết không, những kỷ niệm của họ thường khi chất ngất đau đớn, xót xa trên một quê hương tơi bời, khổ nạn phía bắc bán cầu: Việt Nam.

Đã bao lần trong đời họ - cha và anh của chúng ta – ngày quốc khánh không tượng trưng cho một sự hưng thịnh, một triển vọng, mà là một đổi thay lắm lúc nghiệt ngã, chuẩn bị cho những điêu tàn và chết chóc. Hơn nữa, có thể là một khởi đầu cho những khổ nạn điệp trùng phủ xuống đầu họ.

Có thể bạn đã nghe kể rằng cái mà nhà cầm quyền Việt Nam đương thời cho là ngày quốc khánh mùng 2 tháng 9 năm 1945 chính là một khởi đầu cho việc áp đặt ý thức hệ cộng sản trên quê hương Việt Nam. Một mốc điểm của sự lật lọng, dối trá, của sự thanh trừng đẫm máu sau đó của đảng cộng sản. Đó là ngày chuẩn bị để chính con cái được pháp luật cộng sản ủng hộ để đem mẹ cha ra pháp trường, trong những lần đấu tố.

Họ sẽ tâm sự với các bạn là ngày 26 tháng 10 năm 1955 được gọi là ngày quốc khánh của nền Đệ Nhất Cộng Hòa, và cũng là ngày đánh dấu sự việc mà người Việt phải tiếp tục chuẩn bị để đương đầu với một cuộc chiến dài hai mươi năm sau đó. Một cuộc chiến tranh hủy diệt, hủy diệt tất cả thân xác của bao nhiêu triệu người cùng với niềm tin và những giá trị nhân bản nhất.

Họ sẽ nói với các bạn rằng, ngày 1 tháng 11 năm 1963 được gọi là ngày quốc khánh của nền Đệ Nhị Cộng Hòa, và là ngày báo hiệu cho một giai đoạn khốc liệt nhất, đau đớn nhất trong một cuộc chiến tàn khốc nhất kể từ sau Đại Chiến Thế Giới lần thứ hai cho đến nay. Người Việt khóc đớn đau trên lịch sử của dân tộc mình: cho Huế, một thành phố chi chít khăn tang, mùa xuân 1968; cho Đại Lộ Kinh Hoàng với 9 cây số xác người lềnh khênh, nơi có những bà mẹ già đã chết chỉ còn lại hai hốc mắt tối tăm bị sâu bọ đục khoét. Người Việt mình đã khóc cho một Sài gòn nơi có những xác em thơ ba, bốn tuổi bị đám đông hàng trăm ngàn người, những người bị săn đuổi, giẫm đạp qua – Tháng Tư 1975.

Họ là những người thuộc thế hệ đi trước các bạn – sẽ nói rằng, họ ước mơ một ngày quốc khánh thật sự cho Việt Nam, đất Tổ của tất cả mọi người Việt trên thế giới. Một ngày quốc khánh khởi đầu của sự yêu thương, thanh bình và thịnh vượng. Một ngày quốc khánh cho một Việt Nam dân chủ và tự do thật sự.

Các bạn thân mến,
Nỗi buồn sẽ vơi đi khi được san sẻ, niềm vui sẽ nhân lên khi được phân chia. Nếu các bạn biết lắng nghe những nỗi buồn, những suy tư, những tâm sự; biết tôn trọng những hồi tưởng không thể xóa nhòa, đầy đớn đau của những người lớn; và ngược lại, nếu chúng ta cũng được người lớn lắng nghe một cách tôn trọng những suy nghĩ, phát biểu thành thật của mình thì khoảng cách giữa các thế hệ người Việt khác nhau sẽ được rút ngắn lại, bỡi vì sự thông cảm và yêu thương sẽ xóa nhòa những dị biệt lớn lao giữa những lớp người đó. Như thế, chúng ta sẽ yêu thương – trong một sự cảm thông sâu sắc – cha, mẹ, anh, chị của mình nhiều hơn nữa. 

Chúng ta sẽ thông cảm hơn, quý mến hơn nữa những người thân ở quê nhà, và những bạn bè, thân thuộc của mình còn kẹt lại ở trại tỵ nạn. Chúng ta rồi sẽ thương lắm quê hương Việt Nam của chúng ta. Khi tâm hồn chúng ta thấm đượm sự yêu thương đó, khi lương tri của các bạn tràn đầy tình nhân đạo, khi lý trí sáng suốt của chúng ta được hướng dẫn bỡi một chính nghĩa. Chúng ta sẽ tìm được hướng đi cho chính mình. Chúng ta sẽ tự hào, vững tin, và kiêu hãnh làm người – người Việt Nam và cũng là người Úc xứng đáng nhất.

Thân ái chào các bạn
Kính chào quý thính giả.

Nguyên Đại
Đại Học Melbourne (Uni. of Melb.)
Tổng Hội Sinh Viên Học Sinh Việt Nam Úc Châu




15 October 1995

Mười Lăm Năm Nhìn Lại

Ta từ thuở chào đời đến khi tới tuổi đuổi hoa bắt bướm, biết lăn quăn bên mẹ, biết vòi vĩnh cha. Ta từ chỗ không mà có. Ta gia nhập đời sống với cái náo động của tuổi thơ. Ta ngây ngô tươi mát như một chiếc lá xanh. Năm tuổi.

Ta lớn lên và thời niên thiếu, đôi mắt mở to học hỏi, nụ cười thơ ngây ta bước vào đời, và khổ lụy là chuyện của trăng sao. Mỗi ngày là đồng cỏ, là con đường ngập nắng trưa, ríu rít quán hàng, là dòng sông quanh co uốn khúc, la mặt biển đục ngầu chiều mưa bão. Mười tuổi.

Ta lớn mau, thời bang bang bắn súng, cút bắt qua đi. Yêu chưa nhỉ? hay chỉ là những giận hờn vu vơ, những giọt nước mắt trong suốt ngọc ngà? Ta chập chững trên đường tình và bắt đầu những té ngã - ngã nhẹ nhàng nhưng cũng đủ tổn thương - tổn thương thơ dại. Mười lăm năm đã qua.

Tuổi hai mươi, ta bước vào Đại học. Đường sự nghiệp ta gắng đi với nỗi thấp thỏm lo lắng, những mùa thi. Cỏ Nam Viên (South Lawn) xanh mởn, đêm dạ hội tưng bừng. Lửa trại sáng long lanh trong những đôi mắt. Thư viện, những hành lang lờ mờ. Tình yêu lớn. Với bạn bè, ta cải cọ ít hơn, nhưng tổn thương (?) không nhẹ!

Từ khi ta biết đời, bắt đầu tuổi thơ...Mười lăm năm đã qua đi. Ừ! lớn nhỉ. Ta sẽ rời trường, bước vào những cạnh tranh của đời sống, ngày ấy có lẽ không lâu nữa. Mười lăm năm đủ dài cho một người nhìn lại đời mình. Mười lăm năm đủ vui buồn để bạn cùng ta chia sẻ cho nhau qua đặc san thường niên này của Hội. Mười lăm năm, cũng đủ lâu để Hội Sinh Viên Đại Học Melbourne nhìn lại những bước đi thăng trầm của một đoàn thể.

Xin trân trọng giới thiệu cùng độc giả và các bạn, đặc san bạn đang có trong tay - Mười Lăm Năm Nhìn Lại.

Nguyên Đại
Lời Ngỏ - Viết cho Đặc San Sinh Viên Đại Học Melbourne
1995

14 October 1995

Em Không Đến

Hôm nay em không đến
Chắc là có "lecture" (?)
Thôi thì chờ xíu vậy
Cùng bạn bè..vu vơ...

Hôm nay em không đến
Có lẽ không có giờ(?)
"Union" ánh đèn mờ
Ngu ngơ anh làm thơ

Hôm nay em không đến
Mắc mớ chi mà chờ (!)
Dẫu là quen biết lắm
Nhưng có hẹn bao giờ

Hôm nay em không đến
Thôi nhé, đừng cố chờ!
Có buồn thì đành vậy
Ai bảo tôi dại khờ...

Nguyên Đại
ĐH Melbourne
1995