14 June 2014

Những Lá Thư...

Trại TAC đã bị "san bằng" sau này
Những người bạn tù của tôi ngày xưa...
Hôm nay, ngồi đọc lại chồng thư cũ, những lá thư đã đi qua đời tôi 23 năm trước, cảm giác...(không biết nói sao)
Chia sẻ với bạn nhé...
(Một số tên riêng được viết tắt, hay thay đổi, vì lý do tế nhị...có lẽ các bạn hiểu)



Chi Ma Wan 16/1/91
Anh Đại thương!
Nhận thư anh lâu rồi, cái hôm vừa nhận cánh gà II, chán quá anh à, em không muốn viết thư từ và nói chuyện với ai nữa, thích ngồi một mình đóng kín màn lại, rồi cũng không biết làm gì nữa, vậy mà cũng thích ngồi, biết là viết thư chi cũng rên; hiện giờ anh cũng có nỗi khổ giống em mà, rên với anh làm chi anh hỉ? Vậy mà cũng thích rên rỉ cơ. Em còn sợ cho cu H [em trai] quá chừng, giờ em ở đây hay về cũng được, chứ con trai mới lớn mà giam giữ vậy tội nó quá. Em cứ sợ nó bất mãn rồi đâm ra làm nhiều chuyện bậy bạ. Nhưng may mà H nó rất ngoan, sợ em lắm nói chi nghe vậy, với tất cả tình thương em dồn hết cho H. Lâu nay anh có đi làm không? Vắng tin tức Shatin nên buồn lắm. Anh H, anh C, V, chú M làm chi? Em hoàn toàn không biết tin tức gì cả.

Chimawan dạo này buồn lắm, chỉ còn em và bé C. C tiếp kiến rồi, mà hy vọng lắm vì rất nhiều người giúp. Có lẽ em là người cuối cùng ở trại CMW, kiếp trước nặng nợ quá, giờ phải ngồi tù CMW đây anh, ắt là số phận mà phải chấp nhận.

Anh Đại thương! Em nghe nói Shatin gần chuyển trại hả? Chuyển thì nhớ cho em biết nhé. Trại em chắc không chuyển. Lâu quá rồi không thấy anh, anh cho em xin cái hình đi. Bữa nay anh ốm hay mập. Em thì ốm lắm, ai cũng quở, em còn 36Kg à. Hôm Noel có chụp hình nhưng mà gởi họ sang họ chưa đem vô nơi, lúc mô có, em sẽ gởi cho anh nhé. Bạn em bây giờ không còn ai, buồn quá. T nó cũng đi rồi, ngủ một mình buồn ghê. Mấy ông trong trại kêu em và C đi hát hò cho vui để giúp vui bà con, em cũng liều đi cho đỡ buồn, anh ạ, cho quên đời, chỉ có vậy thôi.

Em dừng đây nhé, thương chúc anh vui, may mắn, cho em gởi lời thăm mấy người quen nhé.
Em

Chi Ma Wan 2/3/91
Anh Đại thương!
Nhận thư anh khá lâu rồi, giờ em mới viết cho anh đây. Anh vẫn khỏe phải không anh? Tối nay đem thư anh đọc lại tự nhiên em khóc, không hiểu sao nữa, có lẽ buồn cho cái số hẩm hiu của anh em mình quá thiếu may mắn. Nhiều lúc em muốn viết thư cho anh thật nhiều, nhưng rồi không viết được, vì viết chừng nào quá khứ càng hiện rõ làm em phải phát sợ khi nhớ về dĩ vãng ấy. Đôi lúc làm em giật thót cả người, và tự mình làm cho quên đi để khỏi phải buồn rồi lại khóc, mà bữa nay em cô đơn lắm, không còn một đứa bạn để tâm sự khi gặp nỗi buồn, giờ chừ em sợ làm bạn thân với ai lắm, sợ cảnh chia tay, sợ những lời từ biệt, với lại không còn ai để làm bạn nữa, hình như con người trở nên khô khan thì phải, em muốn vứt bỏ tất cả, thậm chí căm ghét tất cả.

Anh Đại ơi! Răng mà càng nghĩ, càng tức, ức, buồn. Có lẽ kiếp trước mình ác quá thì phải! À, ngày ni có một số ở Shatin bị bắt qua CMW không biết khu mấy nữa. Ở khu 10 có hay đánh nhau không anh? Chắc là không tránh khỏi những chuyện chướng tai gai mắt anh hỉ? Anh vẫn đi làm thường chứ! Anh phải trực đêm hả? Mỗi lần trực mấy người? Chắc là buồn. Ngày 25 Tết vừa rồi em nhận thư thầy D. và hình, thầy tội quá. Ông xin về hưu và đi chu du từ Nam chí Bắc, chi phí đều do học sinh võ mời đi.

Anh Đại thương! Em nghe nói T sắp lập gia đình hả? Đôi lúc nghĩ cuộc đời chán thiệt, ngay cả em cũng thuộc vào loại chết rồi chỉ còn cái nước ép gả này thôi. Em sợ quá, em bất mãn thật sự. Nếu em đi một mình thì sao cũng được nhưng đây còn cu H nên cũng phải tính đường, tội cho cu H quá chừng cái tuổi mới lớn, am hiểu, hiếu động mà phải ngồi tù, em chỉ lo cho nó thôi, còn em sao cũng được. Bé C và chị A thì hy vọng được ra lắm, C. nó sửa soạn đồ đạc rồi đó, đôi lúc nghĩ tới mấy đứa thấy mình ngu dại quá chừng. Ở bên này ngày nào cũng có cô dâu cả, họ đi theo hôn thê cũng đông lắm và đoàn tụ cũng nhanh ghê.

Anh Đại ơi! Răng mà tự nhiên thấy buồn và cô đơn ghê ri, mới viết thư cho T xong, nó cũng gần bay sang Mỹ rồi. Cả ngày nay em tập đàn cả ngày, làm chi cũng chán, em học không vô được một chữ nữa đó, dễ điên thiệt. Chi Ma Wan ngày ni mưa càng buồn hơn, em cảm thấy bị ớn lạnh quá chừng, thỉnh thoảng đi ra sân chơi, nhìn hàng rào trại trên mà bao nhiêu kỷ niệm để nhớ, giờ Upper camp là một địa ngục. Lower camp trở nên cô quạnh hơn. Chiều chiều có gió coi mấy đứa nhỏ thả diều vui ghê, mấy đứa như cu H là cứ hặm hụi làm diều cả ngày, đi thả, đứt dây, là coi như toai luôn, vui lắm. Cho mình trở thành đứa bé để đừng biết buồn, đừng lo âu nhỉ. Í, tối nay có phim lệnh 07, anh có theo dõi film không? Em ít thích coi lắm. Vừa vồi, em có coi phim Love Story tội hỉ? Anh có coi không? Thôi em dừng đây, đi coi cho vui chứ ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng buồn thêm. Thương chúc anh vui, may mắn. Cho em gởi lời thăm all nhé. Nhớ viết thư cho em, em thích đọc thư anh lắm đó. Em dừng.
Em

KaiTak 8/10/91
Anh Đại thương nhiều!
Chắc là buồn lắm phải không anh? Em quá may mắn được thoát rồi, tuần tới này em đi Phi, vậy là không gặp được anh, buồn lắm anh Đại ạ. Mặc dù em được tự do nhưng vẫn buồn và lo cho những người còn ở lại, đành bất lực vậy. Ở ngoài này buồn lắm. Bé C, chị A được ra ngoài ở để chờ đi thẳng Mỹ, còn em phải đi Phi, ra đây cái chi cũng tiền cả. Í, không phải than thở đâu anh nhé, kể chuyện cho anh nghe mà. Hai đứa em thì không biết đường, đi Phi thì mậu xìn, để mua đồ nên buồn lắm, còn ăn cơm thì thua ở trại cấm nữa, lần nào ăn em cũng bị sình bụng vì cơm sống, ra đây em mất 2 Kg, nên mặt mày như ma đói. Em mất liên lạc với bé T rồi, không biết giờ T ở đâu nữa. Ngày mai em được ra phố nhưng cứ đi đại vì không biết đường như người nhà quê vậy đó.

Anh vẫn đi làm chứ! Anh hãy cố gắng nghe anh, anh nhớ giữ liên lạc với em nghe... chắc không bao giờ em quên anh đâu, anh hãy tin ở em. Vài dòng thăm anh thương, chúc anh vui và phải nhớ em đó! Gởi lời thăm những người quen

12/10/91... Sáng nay nghe trại đọc thư, em có thư, em không ngờ là nhận thư anh nữa đó. Tuần tới này em phải đi Phi, không biết cách nào để gặp được anh nữa, cũng như anh T của em và V.

Em cũng vừa nhận thư T. T ở Mỹ rồi. Hình như TM đã có con (em nghe người ta nói). Hiện giờ em trên đường vào Chimawan, giá như anh ở CMW nhỉ? Sáng nay có anh phiên dịch dẫn tụi em đi chứ không thì không biết đường vào CMW đâu. Hồi hộp vào CMW quá, thật tình nhớ và thương những người còn ở trại lắm. Anh vẫn ở nhà à, sao không đi làm cho vui? Em được ra tự do mà không ai ngờ được đó anh, bỡi vì em đã có 2 cánh. Cũng may thiệt hồ sơ đưa xuống CDD t/k lại. 8 tuần sau là ra, eo ơi, mừng lắm. Vậy là em hết đi "hôn thê" mừng lắm anh ạ. Cũng nhờ hồ sơ cu H đó. H bữa nay lớn lắm. Qua Phi em sẽ thư về cho anh nhé. Chúc anh vui và may mắn như hai em. Thương nhớ anh nhiều.
Em

Hong Kong, 3/6/1992
H. thương!
Hôm trước anh đã gởi đến em một lá thư theo địa chỉ của em, nhưng lâu quá không thấy thư hồi âm....Nếu có điều khó nghĩ, thì đừng suy nghĩ nữa; bởi vì trong cuộc đời có những vấn đề mà để giải quyết nó là không giải quyết gì cả. Anh không buồn hay hờn trách gì em đâu. Tại sao phải trách cứ một người, nếu người ta không làm những điều mà mình muốn họ làm. Em có tin rằng thường chiến tranh xảy đến và con người chết vì những điều vô lý như vậy không? Người ta xây dựng "cái hữu lý" của riêng họ, và tranh chấp những "cái hữu lý" với nhau, sự tranh chấp cũng gọi là "hữu lý", họ đã lấy "cái không" làm "cái có" vậy.

Em đã đi học rồi chứ? Công việc làm thế nào? Đã qua những phút đầu bỡ ngỡ nơi xứ người đất lạ chưa? Có dịp đi Mỹ gặp lại những bạn bè cũ chưa? Không còn ai ở Chi Ma Wan nữa hỉ?...

Tai A Chau rừng hoang đảo tái sinh, bốn mùa cây lá vẫn xanh...Cơn gió ngoài đại dương vẫn không ngừng lay động. Lá rụng trôi trên mặt hồ sóng gợn. Đâu đó vẫn có tiếng sắt thép, tiếng gọi của sự tù túng, nhưng tiếng con chim "bắt cô trói cột" vang lừng trên những cánh rừng, thảm cỏ xanh mơn mởn, nhịp đời đi thong thả...Đọc "Câu Chuyện Dòng Sông" của Hermann Hesse chưa? Tìm được, nên đọc, một trong những sách hay mà anh giới thiệu cho em đấy!

Chiều về...Chân trời hoàng hôn bàng bạc, ta lao như bay tìm đến chân trời, chợt vấp ngã tê điếng người run rẩy, nhắm mắt lại hoảng sợ chờ tử thần đến gọi ta đi. Ta bàng hoàng xót xa tủi hận cho một đời nổi trôi, vùng vẫy, chân trời vẫn tận đâu, xa tít tắp ngút ngàn...Ta biết mình chuẩn bị sang bên kia bờ thế giới đen tối mịt mùng. Ta sợ quá! vùng dậy...nhưng ta kiệt lực, nỗi cô đơn vỗ đập quanh ta, chỉ bóng tối bao trùm lên thân ta, ta rên xiết trong khổ đau quằn quại. Ta hoài mong trong tuyệt vọng vô bờ...

Nhưng từ đâu một ý chí tiềm tàng vùng dậy. Ta đứng dậy đem chút hơi tàn lao tới trước, thân mệt lử trên đôi chân xiêu vẹo, ta gục xuống...bên bờ cát, cát mát rượi...Nằm yên nghe sóng vỗ, ta nghe cát rộn ràng trong nắng. Ta nghe cát reo vui bay bay trong cơn gió dịu dàng, ta nghe cát mơ màng ...Ôi! ta ước ao mình trở thành hạt cát, không khổ đau, không hoài vọng, không chờ mong...Ôi ta...tiếng sóng...vậy là ta chưa bị hủy diệt, ta từ từ mở mắt...Ta thấy mình đang gục đầu trên một bờ cát, những cơn sóng xa làm ướt mái tóc ta. Ta đứng dậy! Ô hay, sức thần tiên trỗi dậy trong ta. Bọt sóng trắng xô vào ghềnh đá...rì rào tiếng sóng nhẹ quanh đây...Ta đang đứng giữa đường chân trời và mặt trời đang lặn dưới chân ta...

Quay lại, thành phố đã lên đèn. Con chim sắt với cặp mắt xanh đỏ chớp nháy đang bay trên bầu trời đẹp quá. Ta yêu quá, yêu thành phố, yêu bờ biển này, ánh sao đêm sớm sáng lóng lánh trên bầu trời xanh nhạt...Hạt cát trên tay ta nhỏ nhoi hiền dịu...Đứa trẻ con đen đuốc lang thang trên bờ biển tìm vỏ sò, vỏ ốc...Ta yêu ta, và ta mỉm cười, ta thấy nụ cười của ta sáng trên mặt sóng...

H. thương, hiểu những dòng này của anh như một lá thư hay là một "tùy tiện" đoản văn, tùy em. Em cảm thấy vui, và bình an là được. Cầu chúc em an vui.
Anh Đại
...

Mấy tháng sau, cuối năm 1992, tôi rời Tai A Chau, "ra tự do", sang Philippines, kết thúc 4 năm 6 tháng bị giam giữ ở các trại Chi Ma Wan, Hei Lin Chau, Đầu Bạc (Shatin/ Whitehead), Tai A Chau...

... 16 năm sau (2008), gặp lại nhiều bạn bè ở Mỹ, gặp lại những người đã viết những lá thư rất chân tình gởi cho tôi hơn 20 năm trước trong những ngày cùng cực thất vọng ấy...Xiết tay nhau với lòng trân trọng...


Nguyên Đại
14/6/14

09 June 2014

Khát Vọng

Sáng tác: Phạm Minh Tuấn
Trình bày: Quang Dũng

Khát Vọng_Phạm Minh Tuấn_Quang Dũng

Hãy sống như đời sông, để biết yêu nguồn cội
Mọi đứa trẻ sinh ra trong cuộc đời này đều chào đời với tiếng khóc ngây thơ và vô tội, như những giọt nước trong suốt từ đầu nguồn. Năm tháng trôi đi, giọt nước cũng miên man qua thác ghềnh, như kỷ niệm trầy trụa trên những con đường đất đỏ, như giọt mồ hôi lặn sâu trong đôi mắt, như tiếng sóng thao thức phía bên kia hàng rào...Tự nhiên yêu, tự nhiên nhớ, chợt thấy hạnh phúc vì mình có quá khứ, có kỷ niệm, có ghềnh thác, thăng trầm. Đời sống hòa quyện như những giọt nước dòng sông.

Hãy sống như đời núi, vươn tới những tầm cao
Tha thiết với những điều tốt đẹp không phải là mục tiêu của mỗi người sao. Dường như chúng ta không dừng lại. Vươn tới, mơ ước...và vươn tới như những đồi cát chập chùng, như núi rừng trùng điệp. Mơ ước cũng âm u, cũng thấp thoáng sương mù, cũng reo trong gió, cũng oằn xuống đón nhận bão dông.

Hãy sống như biển trào, để thấy bờ bến rộng
Tình yêu...Một thời đam mê, một thời biển sóng. Con sóng nào không vỡ òa, tình yêu nào không cô đơn. Đam mê nào không bão nổi, tuổi trẻ nào không xung động, thăng trầm. Một ngày bến lặng, nhìn ra bờ biển, chợt thấy lạnh, thấy những xung động không còn, trầm tĩnh hơn, bình an hơn không, hay chỉ là những cảm giác mông lung. Hạnh phúc bạc đầu dâng sóng, hạnh phúc êm ả hoàng hôn, hay hạnh phúc chỉ đơn giản là sống thành thật, hết mình trong từng phút giây được ân sủng của Thượng Đế...

Hãy sống và ước vọng, để thấy đời mênh mông
Đời sống mênh mông, muôn trùng ước vọng, những giấc mơ miên man phủ kín đời người, xung quanh là biển rộng, là cát bụi bao la, vẫn cứ vui, cứ khao khát, và cảm giác cô đơn trong bao la đời sống, thênh thang những buồn vui...

Và sao không là gió, là mây, để thấy trời bao la
Chúng ta đang là cơn gió thoảng qua trong cuộc đời này, trong đời sống muôn triệu năm của trái đất. Những kỳ quan tuyệt vời của tạo hóa được kiến tạo từ nghìn trùng năm tháng. Những tàn phá chiến tranh, những bom, những đạn, những tấm lòng như biển, những tội ác chập chùng...Chúng ta, bạn và tôi, đã và đang đến với đời sống này, chứng kiến những đổi thay dâu-bể, mở mắt thấy đất trời bao la, và để cảm nhận mình như một cơn gió thoảng qua...

Và sao không là phù sa, dâng mỡ màu cho hoa
Có chứ! Những hy sinh của mẹ, của cha cho cuộc sống của bạn, của tôi...làm sao đếm, làm sao đong. Con người nợ nần ân nghĩa với nhau nhiều lắm. Lá rụng về cội thêm nguồn sống cho cây. Giọt nước mắt chúng ta chảy xuống, xuôi đi hoài không dứt. Dẫu sang, dẫu hèn, những thế hệ con người vẫn quyện lấy nhau, như phù sa, như bùn đất miệt mài dưỡng nuôi, để thấy hoa nở, hoa tàn, để vui buồn, níu_và_đỡ lấy đời nhau...

Sao không là bài ca, của tình yêu đôi lứa
Có chứ! Họ vẫn hát ca, bên ngọn lửa ấm trong tuyết trắng của một đất nước bốn ngàn thước trên mặt biển đã chìm vào dĩ vãng. Họ vẫn hát, dẫu giận, dẫu đau, dẫu buồn lo... trên triền của mất mát, chiến tranh khởi đi từ những tham vọng bạo tàn. Họ vẫn yêu, vẫn sống, thao thức để nghe tiếng sóng vọng rất xa từ những bến bờ...

Và sao không là bão, là dông, là ánh lửa đêm đông
Họ sẽ là cơn bão. Tình yêu biến họ thành cơn bão. Tình yêu liên kết họ với nhau, thắp sáng và sưởi ấm. Họ đã từng là ánh lửa cho nhau, là lý do để sống còn. Sẽ có mùa đông, để cảm thấy buốt lạnh, cô đơn, cũng sẽ có mùa hè với những trận cháy rừng nghiệt ngã, mùa xuân cho cây lá đơm bông, và mùa thu vàng mượt mà trên những ngón tay sáng tạo thi nhân.

Và sao không là hạt giống, xanh đất mẹ bao dung
Mùi cỏ khô, hương rơm rạ, mặn nồng gieo gặt, tần tảo, hy sinh...Gió, mưa, và sóng đã đưa những hạt giống đến mọi miền trên trái đất, đơm bông, kết trái. Đất mẹ không còn chật hẹp như vạt trăng rọi xuống mái sân đình làng, đất mẹ trải dài ôm cả những đại dương sáng tối. Đất mẹ không đơn thuần là bụi cát, mà là những điều tốt đẹp, nhân bản. Cỏ sẽ nuôi bò, và con người sẽ trồng được trái hoa...

Sao không là đàn chim, gọi bình minh thức giấc
Ngày và đêm như những tuần tự, những quy luật của đất trời. Cánh chim không thể gọi bình minh, đó là một phần của bình minh. Con người dường như bất lực trước đêm tối, cũng như họ bất lực trước bình minh. Chiến tranh bắt đầu từ một đốm lửa, mà con người không biết nó xuất hiện từ đâu, dường như tự trên trời; và rồi kết thúc sau những đám cháy lớn, để lại những tàn tro...Đêm tối cũng là sự bắt đầu của một bình minh.

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư
Đêm và ngày, mặt trời và bóng tối dường như quyện lấy nhau, một phần của nhau. Con người sẽ không tồn tại, nếu vĩnh viễn chỉ có mặt trời, và cũng sẽ bị tiêu diệt nếu chỉ có đêm tối cùng với sự buốt giá triền miên. Chỉ vậy thôi, vô tư như vậy: là giọt nước trong vắt đầu nguồn sông, là núi đồi ước mơ tuổi trẻ, là tình yêu như biển sóng thét gào, là cơn gió dịu dàng thoảng qua đời sống, là giọt phù sa bé nhỏ dâng mỡ màu cho hoa, là hạt nắng trong bình minh và đêm tối của kiếp người...

Nguyên Đại
9/6/14




04 April 2014

ĐẠO và ĐÀO

Trò
: Sư phụ, con không biết mình có duyên với Phật không, nhưng từ khi bước vào chùa, mỗi ngày con thấy con trên đường tu dường như mỗi gian nan hơn, không biết con có thể đắc đạo không; có vẻ như con gặp nhiều phụ nữ, phụ nữ đẹp, hơn; nên có bạn bè trêu chọc, con có thể "đắc đào" thay vì đắc đạo.

Thầy: Này ta nói con nghe! So với đàn ông, phụ nữ yếu đuối hơn, thường có cảm giác bất an, họ cầu nguyện nhiều hơn, nên hay đến chùa. Có lẽ vì vậy mà con gặp nhiều thí chủ, cư sĩ là phụ nữ. Người Trung Quốc hay nói trên đầu chữ "Sắc" có con dao, nhưng tiếng Việt của mình cũng thâm thúy không kém, nếu không nói là hơn.

Này ta nói con nghe! Thanh ĐAO là một vũ khí, khi chặt xuống một nhát từ trái sang phải, giống như dấu huyền, thì thành chữ ĐÀO, cũng là một chữ dùng để chỉ người phụ nữ. Đàn bà như một dấu đao chặt xuống. Nếu con không có chừng mực, nghi ngờ về giới luật, đặc biệt là sắc giới, mà ĐẢO qua đảo lại (thêm dấu hỏi vào chữ "đao") thì một ngày nào đó con sẽ hiểu cảm giác cô đơn như một hòn đảo nhỏ quay cuồng trong những cuộc tình trôi qua như sóng vỗ, rồi vỡ tan như bọt nước. Còn nếu con không nghiêm hạnh, mà ĐÁO tới, đáo lui, thì hậu quả sẽ khôn lường, giống như con phải chịu thêm một nhát đao nữa từ phải qua trái (dấu sắc).

Trò: Như vậy, con phải đối xử với họ như thế nào?

Thầy: Nếu con được sinh ra để làm một chiến sĩ, một người lấy sự chinh phục làm lẽ sống, thì hãy bước xuống đời sống hôm nay, mang thanh đao hùng tâm của mình đến với cuộc đời. Từ trong mất mát, khổ đau; con sẽ học ra bài học về sự vô thường của hạnh phúc. Từ trong thất bại, hy sinh; con sẽ học hiểu bài học về lòng nhân ái, vị tha. Từ trong sự chia ly, phản bội; con sẽ học được cách biết yêu thương với lòng từ ái, vô vị lợi.

Con đường đạo hạnh và con đường của đời thường không bao giờ là những con đường riêng biệt. Màu áo có thể khác nhau, nhưng trước khi con bước vào ngôi chùa này, con vẫn là con, được sinh ra và đến với cuộc đời này từ sự tác hợp của cha mẹ con. Sự khác biệt là ở chỗ: con đi trên con đường đó với một tâm trạng như thế nào, với sự tham đắm, hờn giận, mê muội; hay với tuệ giác của một người hiểu biết.

Phật không phải là người có quyền năng, hào quang chói ngời v.v...như nhiều người vẫn nghĩ. Phật chỉ đơn giản là người hiểu biết, người tĩnh thức, có vậy thôi. Không ai có thể thắp ngọn lửa sáng trong tâm linh của con, chỉ có chính con mới có thể làm được điều đó. Không ai có thể chuẩn bị cho con một hành trình tâm linh, chỉ có chính con mới làm được điều đó.

Khi con từ bỏ thanh ĐAO hung hăng, mà cúi đầu với lòng tôn trọng tha nhân; khi con đặt xuống một dấu CHẤM cho những tham lam ngút ngàn, những giận dữ u tối, và những mê muội thiếu hiểu biết thì con đã từng bước trên con đường sáng, đó là ĐẠO.

Con đang nắm thanh ĐAO trong tay, hành xử, bỏ dấu như thế nào là do con chọn lựa. 

Nguyên Đại
4/4/14