01 March 2014

Diễm Xưa

Diễm Xưa - TCS - Khánh Ly

Diễm Xưa - TCS - Ngọc Lan


Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu


Chiều mưa trên căn gác nhỏ, nhìn ra một tháp cổ mờ mịt trong làn mưa...Tháp nào mà không cổ, những thành cổ, lăng tẩm, đền đài của một thành Huế xưa, không gian để Trịnh viết Diễm Xưa. Một tháp Chàm trên một thành phố biển nhỏ xíu của tôi, đã từng là thủ đô của một đất nước cổ đã chìm vào lịch sử, vẫn cứ lênh đênh trong cô đơn, chìm xuống cơn mưa, như thân phận mong manh của đời người, thân phận mong manh của những đôi lứa yêu nhau trong cơn lốc chiến tranh những năm đầu thập niên 60s trên một miền Nam vô và bất định, âm vang đạn pháo. Một tháp chuông nhà thờ chấp chới ẩn hiện trong mưa ở một thành phố xa xôi, bên kia đại dương mờ mịt sương tuyết, cũng cô đơn xa xăm như vậy. Diễm Xưa đã không còn là tên riêng của một Ngô Thị Bích Diễm, đi dọc theo đường Nguyễn Trường Tộ, dưới tàng cây long não, qua cầu Phủ Cam để đến trường trung học Đồng Khánh năm 1962, mà đã trở thành một tên chung của những người yêu nhau, tên của những kỷ niệm của một thời say đắm yêu nhau.

Chiếc cầu em đi qua mỗi ngày đến trường, áo lụa trắng mỏng manh thấp thoáng ẩn hiện dưới những tàng cây lá dịu dàng, mỗi ngày chờ đợi để thấy lòng mình bềnh bồng trôi theo như những đám mây trắng dõi theo bước em dưới những tầng cây lá xanh. Trên lan can của một căn gác trọ, mỗi ngày anh đứng đó, chờ đợi những bước em qua, lá thu reo mưa trên gót chân em, con đường bỗng dài hun hút theo nỗi đợi mong. Mưa gõ những điệu buồn trên căn gác trống vắng, tiếng mưa thấm mòn trên mái...

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa


Mưa...mưa Huế dầm dề rả rích, buồn chi lạ; buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua, buồn chi lạ, và nhớ em chi lạ. Con đường trước mặt hình như còn in dấu chân em, lá cây âm thầm đổ xuống như lòng anh muốn giữ lại những kỷ niệm riêng mình, kỷ niệm đơn giản nhỏ xíu riêng một góc đời anh, cơn mưa lưu dấu nơi đây những vết dấu xanh xao cuốn đi tiếc nhớ trong chiều gió buốt. Mưa xa xôi...như buổi chiều nhìn những chiếc lá tre cuốn theo những dòng nước nhỏ miên man trên mái tôn, đứng trên lan can của một quán cà phê một ngày Saigon tiễn biệt, sẽ thấy lòng mình xanh buốt nhớ nhung...Mưa thấm qua những chiếc lá bên ngoài cửa sổ màu xanh, ánh đèn đường vàng rọi xuống những ngọn đồi cao nguyên với những con đường đất đỏ uốn quanh...xanh buốt lạnh.

Chiều nay còn mưa, sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau


Mưa che nhỏ cuộc tình, mưa làm không gian chúng ta trở nên riêng biệt, ấm áp, trọn vẹn hơn...Chiều nay còn mưa, sao em không lại...Một mình anh trên hiên gác đìu hiu nhìn mưa từng giọt nhỏ xuống con đường trước mặt vắng lặng...Làm sao mình có nhau, trong cơn mưa này, trên những nắng mưa của cuộc sống. Một bóng dáng thấp thoáng ở cuối đường, ngỡ là em, nhưng không phải...Con đường vẫn hun hút mưa bay...Ngày mai trong cơn đau vùi, làm sao thấy nhau. Ôi! ngày mai..Ngày mai vẫn cứ mãi là một câu hỏi cho cuộc sống này. Ngày mai...là sống-chết, là còn-mất, là đạn pháo, chiến tranh và hận thù, và sẽ là nỗi đau không có nhau...Bước chân em xin về mau, về mau trên con đường hôm nay, nhưng sẽ chỉ là ao ước, những ao ước miên man của đời người, là nỗi đau, là nước mắt, là giọt mặn của cuộc sống này, là nốt nhạc vút cao xoáy vào tim anh lúc này, chiều nay mưa buồn, sao em không trở lại...

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du


Đời sống có thăng trầm, có nắng mưa, và mưa vẫn hay mưa trên cuộc đời sóng gió biển động. Những cánh chim di cư trắng chấp chới trên sóng xanh như những chiếc áo trắng học trò thấp thoáng hôm nay cuộn đi trong hàng lá xanh. Vết chân chim nhỏ xíu đi qua miền gió cát, biết có làm em nhớ? Cánh chim bay đi trong đời sống dông bão đó biết có làm em nhớ? Em là sự thật cát vàng, anh là cánh chim gió bụi bay đi say chếnh choáng trong chiều mưa, phiêu lãng. Xin mưa qua miền đất khác, để cánh chim này còn một chút ấm áp, để người phiêu lãng tạm dừng cuộc lãng du.

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau


Mưa quay quắt, xót xa trên những lăng tẩm, đền đài...Mưa miệt mài phủ trên nỗi cô đơn da diết của chiếc thánh giá nhà thờ nhọn như những nỗi đau luôn hiện hữu trong cuộc đời này. Làm sao em biết cuộc tình này sẽ mất đi vào ngày sau, làm sao em biết những người nằm xuống dưới bia đá ngoài kia không mang theo mình một nhớ nhung, không đem xuống đất sâu một nỗi đau của cuộc sống này. Mưa không trôi qua bia đá, mà thấm qua bia đá, như tình yêu của chúng ta cũng sẽ không chấm dứt sau đời sống của mình mà sẽ còn hiện hữu như những giọt mưa vẫn còn miên man ve vuốt những vết dấu của sự ra đi, cũng sẽ vang vọng như những nốt nhạc; giai điệu của tình yêu này, giai điệu của ca khúc này gieo xuống những nồng nàn, miên mãi, những giọt mưa từ tâm hồn anh, từ tình yêu em...

Trịnh đã mất, bia đá đã được đặt xuống, những giọt nắng mưa ngày ngày lướt qua trên sự mất đi, như tình yêu của Trịnh sẽ mãi còn đó với thời gian. Diễm của ngày xưa bằng xương bằng thịt rồi sẽ mất đi, nhưng Diễm Xưa thì vẫn còn đó, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, như tình yêu của Trịnh, như tình yêu của những người yêu nhạc Trịnh. Hôm nay đang là ngày mai của hôm qua...tháng năm đi qua thật hối hả, em của ngày xưa vẫn còn đó trong lòng anh, vĩnh viễn đi qua và để lại những bước chân buông những nốt nhạc buồn trên con đường miên man xanh lá...

Nguyên Đại
Melb. 1/3/2014

Trịnh Công Sơn và Diễm Xưa







Cây Long-não





















Cây Long-não
Long não hay còn gọi là rã hương (Cinnamomum camphora) là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. 

18 February 2014

Đời và Đạo

Ở một trung tâm thương mại, người qua kẻ lại mua bán tấp nập, thấy một ông sư đang cầm bình bát đứng khất thực, một người ăn mặc chỉnh tề, cao giọng:

Đời sống chính là Đạo
Bỏ Đời sao thấy Đạo
Bỏ Đạo sao hiểu Đời
Đường Đời là Chính Đạo

Lại có một người khác, mặc quần short, áo thun thể thao, có hình xăm "nghệ thuật" trên người, nghe qua liền xướng ngay:

Người sống đời hành Đạo
Kẻ mượn Đạo tạo Đời
Qua đời còn gì Đạo
Thấy đào sao phải đợi

Người ăn mặc chỉnh tề: À!
Người có hình xăm: Ha!
Ông Sư: A-Di-Đà Phật


18/1/14
:-)
fb status

10 February 2014

Nhớ

Năm xưa qua đường quê
Thấy bóng mình đổ dài
Bóng em cũng đổ dài
Tình...như lệ!

Năm xưa buồn lặng lẽ
Nắng, mồ hôi, nước mắt...
Nhìn em bước cúi đầu
Ngày mai...đói!




Năm xưa qua Trường Sơn
Sốt rét...nằm ứ hự
Còn một nhánh lan rừng
Khô khốc, sáng!

Năm nay trên chiều xa
Một mình với ly rượu
Đắng nghét...em về đâu?
Đời...tơi tả!

Năm nay thôi tình ta
Tóc ngả màu sương khói
Cũng đành...thôi! từ tạ
Em...và ta!


10/2/14
Chiều...uống...một mình

fb status 10/2/14