Em H.,
Hôm qua
nhận được SMS của em, nói anh bạn trai mà em yêu (thầm?) đã có người yêu (mới
?) và chuẩn bị cưới? Nên em: “buồn và vui
dằn xé nhau”.
Trước hết,
và trên tất cả mọi sự, em phải hiểu rằng: chuyện tình cảm là chuyện từ hai (2) người. Một người
không làm được: cho dẫu người đó có giàu có như Thái Tử Charles của Anh Quốc,
hay bạo ngược như Trụ Vương... Khi cánh cửa của một căn phòng đã đóng kín, hãy
chúc phúc cho đôi uyên ương mới, và để tình cảm của mình theo gió cuốn đi. “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để
làm gì em có biết không, để gió cuốn đi...” (TCS).
Nếu người
em yêu thương không mở cửa mời em vào đời của anh ấy, mà chọn một người khác,
thì không ai có thể giúp được em hết, ngoại trừ chính bản thân em; vượt lên như
cơn gió vút qua cành cây ngoài kia để tiếp tục mơn man trên những bình nguyên
xanh ngát bao la.
Như anh
đã gởi SMS cho em (không biết em có nhận được không nên anh viết lại ở đây):
“...Anh biết em sẽ rất buồn, nhưng sẽ buồn
một cách thông minh. Em thức dậy, trời vẫn nắng, biển vẫn sáng, và đời vẫn bình
yên gõ nhịp. Hãy bước xuống đường phố, xuôi dòng đời hôm nay, có tiếng cười rúc
rích của bạn bè, tiếng la mắng hiền đã yếu nhiều của mẹ, có anh chị em...và nhiều
thứ lắm. Chúc em an vui”.
Hôm trước
anh có nói chuyện với em về “trời mưa, trời nắng”; nghĩa là mình chuẩn bị kỷ để
đi chơi rồi, tự nhiên trời đổ mưa: có hai cách ứng xử, một là: ngồi đó càm ràm
ông trời, than phiền về việc mất công chuẩn bị, hai là: lắng nghe tiếng mưa rơi
trên mái ngói, rót một ly nước trà ấm, và (tắt điện) thắp lên một ngọn nến để
trên bàn, nhấm nháp từng ngụm trà để tận
hưởng cái cảm giác ấm cúng, bình an mà mình đang may mắn được có.
Em yêu
thương người ta, và nghĩ tới việc chuẩn bị để đi tiếp một quảng đời dài với anh
ta; nhưng anh ta không chọn em; giống như trời đột ngột đổ mưa. Em phải thay đổi
cách nghĩ của mình: thay việc “chuẩn bị đi chơi”, bằng việc “ở nhà uống trà”.
Hãy làm những việc khác mà em đã từng yêu thích: làm việc, tập thể dục, vui
chơi với bạn bè người thân, học hỏi thêm; và nếu em có đủ can đảm, vững vàng,
hãy chuẩn bị quà tặng để chúc phúc cho người ta với lòng thành thật, và thanh
thản.
Nếu trời
hôm đó không mưa trước khi em rời khỏi nhà; biết đâu trời sẽ mưa khi em đang đi
giữa đường: không có một mái hiên che, phải chịu ướt lạnh và bị cảm cả tuần;
cho nên em phải thấy rằng mình may mắn, vì trời đã mưa trước khi em bắt đầu cuộc
hành trình. Biết đâu sự chấm dứt với anh bạn này, lại chuẩn bị cho một sự mở đầu
tốt đẹp với một người sẽ hợp với em hơn. Tại sao em phải phiền muộn vì mình
đang được may mắn.
Trước
đây em yêu thương anh ấy và muốn được chung sống với anh ấy, muốn được “chiếm hữu”
anh ấy. Thực ra thì sự “chiếm hữu” là kẻ thù của tình yêu. Khi em đem con chim
về nhốt trong lồng, em đã huỷ hoại sự yêu thương giữa em và con chim. Em nhìn
con chim hót, em vui vẻ; trong khi con chim nhìn em khao khát một bầu trời xanh
trong. Trong lồng không phải là một con chim hạnh phúc mà là một sinh vật đang
chịu khổ đau. Em đang nuôi một sự khổ đau.
Khi em
tìm cách “chiếm hữu” một con người, em đã bắt đầu nuôi lớn cảm giác “bị ràng buộc”
của người ấy. Nếu sự “ràng buộc” đó không là tự nguyện, thì em đã sống cùng với
nỗi buồn của người ấy, em đã nuôi lớn sự bực bội và sự khao khát được “giải
phóng” của họ. Một ngày nào đó, họ sẽ ra đi, và em sẽ đón nhận cái mà em gọi là
“sự mất mát”, và em sẽ buồn rất nhiều lần hơn bây giờ.
Tình yêu
của em đối với anh ấy bây giờ không có mảy may nào của sự ràng buộc, nó không
có mầm mống của sự thù hận hay “phản loạn”; đó là một quà tặng. Đó là một tình
yêu xinh đẹp, như một bông hồng trắng, trinh nguyên và dịu dàng. Đó là một sự
yêu thương thuần khiết: vui khi thấy người ta vui, hạnh phúc; buồn khi thấy người
ta bị mất mát khổ đau. Em đang có một bông hồng trắng tuyệt đẹp trong tay, em sẽ
không nỡ xé bỏ nó đi chứ. Em phải cắm bông hồng đó trong một chiếc bình và ‘chưng’ (bày) trong phòng của em chứ.
Sáng nay
đọc bản tin trên mạng, Melbourne, vừa có một cuộc mưu sát-tự tử vì tình, người
đàn ông khoảng 40 tuổi và người đàn bà trên 20. Cảnh sát nói rằng hai người nằm
chết trên một căn hộ ở vùng ngoại ô thành phố, có vẻ như người đàn ông đã giết
người đàn bà, và tự tử sau đó. Người phát hiện ra cái chết và báo cho cảnh sát
là con trai (riêng) của người đàn ông. Bạn của người đàn bà nói: người đàn ông
đã không thể chịu đựng nổi cái cảm giác khi nghe người đàn bà nói rằng: “I am not interested to keep the relationship
with you” (có nghĩa là: Em không thấy hứng thú trong mối quan hệ với anh nữa)
(hay dịch thoáng hơn một chút: Em không còn yêu anh nữa). Em nghĩ sao về người đàn
ông này? Về người đàn bà này?
Anh
19/2/2011
Hình: quán cà phê Nét Xưa, Quy Nhơn, 2011
Hình: quán cà phê Nét Xưa, Quy Nhơn, 2011