12 September 1997

Tình Tôi

Xưa mỗi ngày đến trường
Hạnh phúc reo xanh tươi
Mỗi bước chân trên đường
Có niềm vui ngọt dịu
Tôi có em thương tôi
Người yêu, ôi! nhõng nhẽo

Góc sân trường râm mát
Tôi nghe đời ca hát
Những nhịp vui trong tôi
Em ngoan hiền bên anh
Như chim sẻ ríu rít
Bay theo dòng đời vui

Bài vở thì vẫn thế
Mặc kệ!...
Tôi yêu ngày đến trường
Đời sống thật bình yên

Ngày vui qua thật vội
Em giờ thay áo mới
Sắc màu thật chói chang
Đã hết những quê mùa
Tôi vẫn còn lếch thếch
Mong một đời bình yên

Giận nhau đến vô cớ
Hai đứa đều thấy buồn
Hình như em xa cách
Tôi mất những hồn nhiên

Tan trường chiều cuối tuần
Em bơ vơ đứng đợi
Tôi, bạn bè rong chơi ...
"Đi hoang", tôi lầm lỡ!
Giận mình hay giận em?

Sân trường giờ vẫn thế
Vẫn râm mát hàng cây
Chim se sẻ gọi bầy
Chúng sum vầy hạnh phúc

Em vẫn còn ngồi đó
Nhưng ôi, thật cách xa
Người thương em đã tới
Em hết đợi tôi rồi!
Hết một đoạn đời vui!

Tôi vẫn còn lếch thếch
Bước chân nghiêng chiều nay
Tôi thấy! Ừ...không thấy
Se sẻ tôi ngồi xuống
Nền đá lạnh đời tôi
Tôi biết tôi dối lòng
Có đó!...vẫn còn yêu

Em ơi! tôi buồn quá!
Giá mình đừng giận nhau!

Cho những bạn bè tôi
Nguyên Đại
ĐH Melbourne
Tháng 9, 1997

27 August 1997

Đóa Hoa Bên Đường

Bên đường
Một đóa hoa
Chớm nở
Tôi cúi xuống
Đưa tay
Thôi!
(Hừ! từ bi...bất ngờ)

Thơm đi em
Gửi hương cho gió
Đường rộng
Ngày mai
Có kẻ hái
Tôi buồn...

Dẫu sao
Chẳng thể nào
Em bất tử
Vì em
Một đóa hoa

Dẫu sao
Tôi cũng
Không làm đau
Vì tôi
Yêu em
(Hừ!...thần thánh)

Dòng đời
Xuôi ngược
Em lãng quên không?
Không sao
Em
Đóa hoa đẹp hôm nay
Vẫn nở mãi
Trong tim tôi

Và tôi
Yêu em
Miên viễn
Dẫu buồn...

Nguyên Đại
ĐH Melbourne
27 Tháng Tám 1997

15 June 1997

Hẹn...

"Em cứ hẹn, nhưng em đừng đến nhé!" (1)
Dẫu buồn, anh sẽ nhủ "có gì đâu!"
"Không có chi!" chỉ là buổi hẹn đầu
"Thế cũng được!", mình vẫn là bè bạn

....

Em lỡ hẹn thôi, chắc em tới trễ
Trời đợi hoài buồn bã đổ cơn mưa
Đất nhõng nhẽo như em làm gió nổi
Trời đất hẹn nhau cũng giống tụi mình

....

Em hẹn, nhưng thật rồi, em không đến
Lá thu giăng, lầm lũi một người đi
Đêm nay có kẻ buồn, nằm thao thức
Nghe một chuyến tàu, chầm chậm rời ga...

Nguyên Đại
ĐH Melbourne
Mùa thi
Tháng Sáu, 1997

(1) Thơ Hồ Dzếnh