Showing posts with label Article Music. Show all posts
Showing posts with label Article Music. Show all posts

09 June 2014

Khát Vọng

Sáng tác: Phạm Minh Tuấn
Trình bày: Quang Dũng

Khát Vọng_Phạm Minh Tuấn_Quang Dũng

Hãy sống như đời sông, để biết yêu nguồn cội
Mọi đứa trẻ sinh ra trong cuộc đời này đều chào đời với tiếng khóc ngây thơ và vô tội, như những giọt nước trong suốt từ đầu nguồn. Năm tháng trôi đi, giọt nước cũng miên man qua thác ghềnh, như kỷ niệm trầy trụa trên những con đường đất đỏ, như giọt mồ hôi lặn sâu trong đôi mắt, như tiếng sóng thao thức phía bên kia hàng rào...Tự nhiên yêu, tự nhiên nhớ, chợt thấy hạnh phúc vì mình có quá khứ, có kỷ niệm, có ghềnh thác, thăng trầm. Đời sống hòa quyện như những giọt nước dòng sông.

Hãy sống như đời núi, vươn tới những tầm cao
Tha thiết với những điều tốt đẹp không phải là mục tiêu của mỗi người sao. Dường như chúng ta không dừng lại. Vươn tới, mơ ước...và vươn tới như những đồi cát chập chùng, như núi rừng trùng điệp. Mơ ước cũng âm u, cũng thấp thoáng sương mù, cũng reo trong gió, cũng oằn xuống đón nhận bão dông.

Hãy sống như biển trào, để thấy bờ bến rộng
Tình yêu...Một thời đam mê, một thời biển sóng. Con sóng nào không vỡ òa, tình yêu nào không cô đơn. Đam mê nào không bão nổi, tuổi trẻ nào không xung động, thăng trầm. Một ngày bến lặng, nhìn ra bờ biển, chợt thấy lạnh, thấy những xung động không còn, trầm tĩnh hơn, bình an hơn không, hay chỉ là những cảm giác mông lung. Hạnh phúc bạc đầu dâng sóng, hạnh phúc êm ả hoàng hôn, hay hạnh phúc chỉ đơn giản là sống thành thật, hết mình trong từng phút giây được ân sủng của Thượng Đế...

Hãy sống và ước vọng, để thấy đời mênh mông
Đời sống mênh mông, muôn trùng ước vọng, những giấc mơ miên man phủ kín đời người, xung quanh là biển rộng, là cát bụi bao la, vẫn cứ vui, cứ khao khát, và cảm giác cô đơn trong bao la đời sống, thênh thang những buồn vui...

Và sao không là gió, là mây, để thấy trời bao la
Chúng ta đang là cơn gió thoảng qua trong cuộc đời này, trong đời sống muôn triệu năm của trái đất. Những kỳ quan tuyệt vời của tạo hóa được kiến tạo từ nghìn trùng năm tháng. Những tàn phá chiến tranh, những bom, những đạn, những tấm lòng như biển, những tội ác chập chùng...Chúng ta, bạn và tôi, đã và đang đến với đời sống này, chứng kiến những đổi thay dâu-bể, mở mắt thấy đất trời bao la, và để cảm nhận mình như một cơn gió thoảng qua...

Và sao không là phù sa, dâng mỡ màu cho hoa
Có chứ! Những hy sinh của mẹ, của cha cho cuộc sống của bạn, của tôi...làm sao đếm, làm sao đong. Con người nợ nần ân nghĩa với nhau nhiều lắm. Lá rụng về cội thêm nguồn sống cho cây. Giọt nước mắt chúng ta chảy xuống, xuôi đi hoài không dứt. Dẫu sang, dẫu hèn, những thế hệ con người vẫn quyện lấy nhau, như phù sa, như bùn đất miệt mài dưỡng nuôi, để thấy hoa nở, hoa tàn, để vui buồn, níu_và_đỡ lấy đời nhau...

Sao không là bài ca, của tình yêu đôi lứa
Có chứ! Họ vẫn hát ca, bên ngọn lửa ấm trong tuyết trắng của một đất nước bốn ngàn thước trên mặt biển đã chìm vào dĩ vãng. Họ vẫn hát, dẫu giận, dẫu đau, dẫu buồn lo... trên triền của mất mát, chiến tranh khởi đi từ những tham vọng bạo tàn. Họ vẫn yêu, vẫn sống, thao thức để nghe tiếng sóng vọng rất xa từ những bến bờ...

Và sao không là bão, là dông, là ánh lửa đêm đông
Họ sẽ là cơn bão. Tình yêu biến họ thành cơn bão. Tình yêu liên kết họ với nhau, thắp sáng và sưởi ấm. Họ đã từng là ánh lửa cho nhau, là lý do để sống còn. Sẽ có mùa đông, để cảm thấy buốt lạnh, cô đơn, cũng sẽ có mùa hè với những trận cháy rừng nghiệt ngã, mùa xuân cho cây lá đơm bông, và mùa thu vàng mượt mà trên những ngón tay sáng tạo thi nhân.

Và sao không là hạt giống, xanh đất mẹ bao dung
Mùi cỏ khô, hương rơm rạ, mặn nồng gieo gặt, tần tảo, hy sinh...Gió, mưa, và sóng đã đưa những hạt giống đến mọi miền trên trái đất, đơm bông, kết trái. Đất mẹ không còn chật hẹp như vạt trăng rọi xuống mái sân đình làng, đất mẹ trải dài ôm cả những đại dương sáng tối. Đất mẹ không đơn thuần là bụi cát, mà là những điều tốt đẹp, nhân bản. Cỏ sẽ nuôi bò, và con người sẽ trồng được trái hoa...

Sao không là đàn chim, gọi bình minh thức giấc
Ngày và đêm như những tuần tự, những quy luật của đất trời. Cánh chim không thể gọi bình minh, đó là một phần của bình minh. Con người dường như bất lực trước đêm tối, cũng như họ bất lực trước bình minh. Chiến tranh bắt đầu từ một đốm lửa, mà con người không biết nó xuất hiện từ đâu, dường như tự trên trời; và rồi kết thúc sau những đám cháy lớn, để lại những tàn tro...Đêm tối cũng là sự bắt đầu của một bình minh.

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư
Đêm và ngày, mặt trời và bóng tối dường như quyện lấy nhau, một phần của nhau. Con người sẽ không tồn tại, nếu vĩnh viễn chỉ có mặt trời, và cũng sẽ bị tiêu diệt nếu chỉ có đêm tối cùng với sự buốt giá triền miên. Chỉ vậy thôi, vô tư như vậy: là giọt nước trong vắt đầu nguồn sông, là núi đồi ước mơ tuổi trẻ, là tình yêu như biển sóng thét gào, là cơn gió dịu dàng thoảng qua đời sống, là giọt phù sa bé nhỏ dâng mỡ màu cho hoa, là hạt nắng trong bình minh và đêm tối của kiếp người...

Nguyên Đại
9/6/14




01 March 2014

Diễm Xưa

Diễm Xưa - TCS - Khánh Ly

Diễm Xưa - TCS - Ngọc Lan


Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu


Chiều mưa trên căn gác nhỏ, nhìn ra một tháp cổ mờ mịt trong làn mưa...Tháp nào mà không cổ, những thành cổ, lăng tẩm, đền đài của một thành Huế xưa, không gian để Trịnh viết Diễm Xưa. Một tháp Chàm trên một thành phố biển nhỏ xíu của tôi, đã từng là thủ đô của một đất nước cổ đã chìm vào lịch sử, vẫn cứ lênh đênh trong cô đơn, chìm xuống cơn mưa, như thân phận mong manh của đời người, thân phận mong manh của những đôi lứa yêu nhau trong cơn lốc chiến tranh những năm đầu thập niên 60s trên một miền Nam vô và bất định, âm vang đạn pháo. Một tháp chuông nhà thờ chấp chới ẩn hiện trong mưa ở một thành phố xa xôi, bên kia đại dương mờ mịt sương tuyết, cũng cô đơn xa xăm như vậy. Diễm Xưa đã không còn là tên riêng của một Ngô Thị Bích Diễm, đi dọc theo đường Nguyễn Trường Tộ, dưới tàng cây long não, qua cầu Phủ Cam để đến trường trung học Đồng Khánh năm 1962, mà đã trở thành một tên chung của những người yêu nhau, tên của những kỷ niệm của một thời say đắm yêu nhau.

Chiếc cầu em đi qua mỗi ngày đến trường, áo lụa trắng mỏng manh thấp thoáng ẩn hiện dưới những tàng cây lá dịu dàng, mỗi ngày chờ đợi để thấy lòng mình bềnh bồng trôi theo như những đám mây trắng dõi theo bước em dưới những tầng cây lá xanh. Trên lan can của một căn gác trọ, mỗi ngày anh đứng đó, chờ đợi những bước em qua, lá thu reo mưa trên gót chân em, con đường bỗng dài hun hút theo nỗi đợi mong. Mưa gõ những điệu buồn trên căn gác trống vắng, tiếng mưa thấm mòn trên mái...

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa


Mưa...mưa Huế dầm dề rả rích, buồn chi lạ; buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua, buồn chi lạ, và nhớ em chi lạ. Con đường trước mặt hình như còn in dấu chân em, lá cây âm thầm đổ xuống như lòng anh muốn giữ lại những kỷ niệm riêng mình, kỷ niệm đơn giản nhỏ xíu riêng một góc đời anh, cơn mưa lưu dấu nơi đây những vết dấu xanh xao cuốn đi tiếc nhớ trong chiều gió buốt. Mưa xa xôi...như buổi chiều nhìn những chiếc lá tre cuốn theo những dòng nước nhỏ miên man trên mái tôn, đứng trên lan can của một quán cà phê một ngày Saigon tiễn biệt, sẽ thấy lòng mình xanh buốt nhớ nhung...Mưa thấm qua những chiếc lá bên ngoài cửa sổ màu xanh, ánh đèn đường vàng rọi xuống những ngọn đồi cao nguyên với những con đường đất đỏ uốn quanh...xanh buốt lạnh.

Chiều nay còn mưa, sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau


Mưa che nhỏ cuộc tình, mưa làm không gian chúng ta trở nên riêng biệt, ấm áp, trọn vẹn hơn...Chiều nay còn mưa, sao em không lại...Một mình anh trên hiên gác đìu hiu nhìn mưa từng giọt nhỏ xuống con đường trước mặt vắng lặng...Làm sao mình có nhau, trong cơn mưa này, trên những nắng mưa của cuộc sống. Một bóng dáng thấp thoáng ở cuối đường, ngỡ là em, nhưng không phải...Con đường vẫn hun hút mưa bay...Ngày mai trong cơn đau vùi, làm sao thấy nhau. Ôi! ngày mai..Ngày mai vẫn cứ mãi là một câu hỏi cho cuộc sống này. Ngày mai...là sống-chết, là còn-mất, là đạn pháo, chiến tranh và hận thù, và sẽ là nỗi đau không có nhau...Bước chân em xin về mau, về mau trên con đường hôm nay, nhưng sẽ chỉ là ao ước, những ao ước miên man của đời người, là nỗi đau, là nước mắt, là giọt mặn của cuộc sống này, là nốt nhạc vút cao xoáy vào tim anh lúc này, chiều nay mưa buồn, sao em không trở lại...

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du


Đời sống có thăng trầm, có nắng mưa, và mưa vẫn hay mưa trên cuộc đời sóng gió biển động. Những cánh chim di cư trắng chấp chới trên sóng xanh như những chiếc áo trắng học trò thấp thoáng hôm nay cuộn đi trong hàng lá xanh. Vết chân chim nhỏ xíu đi qua miền gió cát, biết có làm em nhớ? Cánh chim bay đi trong đời sống dông bão đó biết có làm em nhớ? Em là sự thật cát vàng, anh là cánh chim gió bụi bay đi say chếnh choáng trong chiều mưa, phiêu lãng. Xin mưa qua miền đất khác, để cánh chim này còn một chút ấm áp, để người phiêu lãng tạm dừng cuộc lãng du.

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau


Mưa quay quắt, xót xa trên những lăng tẩm, đền đài...Mưa miệt mài phủ trên nỗi cô đơn da diết của chiếc thánh giá nhà thờ nhọn như những nỗi đau luôn hiện hữu trong cuộc đời này. Làm sao em biết cuộc tình này sẽ mất đi vào ngày sau, làm sao em biết những người nằm xuống dưới bia đá ngoài kia không mang theo mình một nhớ nhung, không đem xuống đất sâu một nỗi đau của cuộc sống này. Mưa không trôi qua bia đá, mà thấm qua bia đá, như tình yêu của chúng ta cũng sẽ không chấm dứt sau đời sống của mình mà sẽ còn hiện hữu như những giọt mưa vẫn còn miên man ve vuốt những vết dấu của sự ra đi, cũng sẽ vang vọng như những nốt nhạc; giai điệu của tình yêu này, giai điệu của ca khúc này gieo xuống những nồng nàn, miên mãi, những giọt mưa từ tâm hồn anh, từ tình yêu em...

Trịnh đã mất, bia đá đã được đặt xuống, những giọt nắng mưa ngày ngày lướt qua trên sự mất đi, như tình yêu của Trịnh sẽ mãi còn đó với thời gian. Diễm của ngày xưa bằng xương bằng thịt rồi sẽ mất đi, nhưng Diễm Xưa thì vẫn còn đó, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, như tình yêu của Trịnh, như tình yêu của những người yêu nhạc Trịnh. Hôm nay đang là ngày mai của hôm qua...tháng năm đi qua thật hối hả, em của ngày xưa vẫn còn đó trong lòng anh, vĩnh viễn đi qua và để lại những bước chân buông những nốt nhạc buồn trên con đường miên man xanh lá...

Nguyên Đại
Melb. 1/3/2014

Trịnh Công Sơn và Diễm Xưa







Cây Long-não





















Cây Long-não
Long não hay còn gọi là rã hương (Cinnamomum camphora) là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. 

16 November 2013

Em Lại Về


Nhạc và Lời:     Lê Quang
Trình Bày:        Hồng Ngọc

Em lại về dù tình yêu đã mất
Em lại về dù biết nước mắt không làm vơi đi nỗi đau
Tình yêu đó đã chết một chiều mưa năm xưa
Em lại về để vết thương không còn đau nữa...


Em... tình yêu chúng ta đang trải qua những tháng ngày bão tố, và cơn mưa đã đổ xuống xối xả trên thành phố... Tiếng mưa dữ dội, lạnh lùng trút xuống từng dòng nước nặng trĩu trên mái căn nhà hạnh phúc mà chúng ta đang sống. Mưa... dường như đã biến căn nhà thành ốc đảo cô đơn, ở đó có những bộ lạc biệt lập sống im lặng trong bất đồng, đau khổ. Ở đó không còn những nụ cười hạnh phúc của ngày xưa, khi mà chúng ta đã từng vượt qua những ngày nắng hạn của cuộc đời.

Anh...em đã khóc, khóc thật nhiều, khóc nức nở...dẫu biết rằng nước mắt không làm vơi đi nỗi đau trong lòng em. Nỗi đau của một đời con gái, nỗi đau của những ngày làm vợ, làm mẹ...Nỗi đau ngút ngàn của con cái chúng ta đứng trước một cảnh tan hoang sau cơn bão trong lòng của mỗi người.

Xin một lần ngồi bên nhau như trước
Trong cuộc đời nào có biết trước anh đúng hay em sai
Tình yêu đó hãy cứ ngỡ như một giấc mơ
Đừng buồn anh ơi, em lại về dù ta đã mất nhau...


Anh...chúng ta quả thật đã sai, sai rất nhiều khi cố gắng dành phần đúng về phía mình, để đổ lỗi về phía đối phương cho những đau đớn mà chúng ta chịu đựng. Giữa chúng ta không còn những bông hồng dành cho nhau như ngày xưa, thuở tình yêu chúng ta bắt đầu triển nở thắm xanh, mà là một chiến trường ở đó chỉ có sự chiến thắng, cái không thể nào hiện hữu trong một cuộc tình. Sự hơn thua mà chúng ta tranh đoạt đã là tử thần trong hạnh phúc chúng ta, anh biết không?...

Em...hạnh phúc mà chúng ta đã có không phải là điều xảy ra trong mơ. Giấc mơ đâu có cụ thể đến sinh động đớn đau như thế. Giấc mơ không thể cầm nắm được, nhưng anh biết anh đã từng ôm trong vòng tay của mình tình yêu mà anh mong đợi...đã từng gục đầu khóc trên lỗi lầm của mình. Vĩnh viễn anh không thể nào chấp nhận được những ngày tháng hạnh phúc mà chúng ta đang có trôi qua vội vàng như giấc mơ. Xin em...xin em sự lặng lẽ chân thành để chúng ta có thể ngồi bên nhau, ngồi bên nhau như trước...như trước...nghe em.

ĐK:
Tình yêu như giông tố đã xua tình ta đi qua cuộc đời
Làm sao ai biết trước tình yêu xưa nay đành tan vỡ
Đã có một ngày mình nói chia tay
Dù lòng em đâu bao giờ muốn thế...


Em...có ai muốn gọi giông bão về trên cuộc tình của mình, nhưng đời sống này làm sao tránh được những ngày mưa gió. Nỗi cô đơn muôn trùng trong giông tố, và nỗi sợ vụt mất những hạnh phúc trong tầm tay mà anh đã từng đánh đổi cuộc sống của mình để mong được một niềm vui gia đình như một con người bình thường trên cuộc đời này...nhưng bây giờ có vẻ như một giấc mơ không thể hiện hữu...lòng anh tan vỡ từng ngày.

Anh...chia tay là một điều khó lắm, quá khó đối với một người đàn bà và là một tai họa đối với chúng ta, phải không anh. Nhưng buồn thay! Điều bất hạnh đó đã từng xảy đến với chúng ta. Sao mình không cầu nguyện để nắng trở về làm ấm áp căn phòng chúng ta, xua tan mây đen mưa bão. Sao mình không quay lại nhìn nhau, đẩy lùi những giận hờn, để có thể đặt trước chúng ta một đóa hồng với hương thơm dịu mát ngọt ngào...Có thể nào không anh...Mình có thể nào không anh?

Tìm nhau trong dĩ vãng để cho thời gian xoá đi kỷ niệm
Đường đời ai nấy bước chỉ mong tình yêu còn trong giấc mơ
Nước mắt giờ là để chúc nhau thôi
Em lại về...Anh ra đi, thôi anh cứ đi..
.

Anh...dĩ vãng là dĩ vãng, điều đã xảy ra trong cuộc đời chúng ta làm sao thay thế, kỷ niệm đã ấn chứng vĩnh viễn trên ngày tháng mà chúng ta đã nắm tay đi qua, thời gian không thể xóa. Ta quay lưng lại với nhau, nhưng sẽ không thể nào quay lưng với quá khứ của mình, vì hạnh phúc và khổ đau tận cùng mà chúng ta đã trở thành của nhau. Anh đã là một phần của em vĩnh viễn không thể thay thế, vĩnh viễn không thể đổi thay...

Em...chúng ta đã thực sự đi trên chiếc cầu bắt qua vực thẳm, nhưng nếu đó là đoạn đường mà Tạo Hóa bắt buộc chúng ta đi qua để có thể học được bài học hạnh phúc của mình, thì xin được trở về như trẻ thơ để có thể mỉm cười thứ tha, và để khóc ân hận trên cuộc tình của chúng ta, để những giọt nước mắt của anh, của em có thể tưới xuống mái ấm này làm tươi lại hạnh phúc tưởng như đã khô chết của chúng ta... Mùa Đông đang tới trong thành phố chúng ta đang sống, tuyết sẽ đến đổ dày phía bên ngoài cửa sổ...Em có thấy chúng mình đang trắng xóa những nỗi đau...

Nguyên Đại
16/11/13



27 October 2013

Trái tim lầm lỡ

Trời đã vào Đông, và những bông tuyết đầu mùa đã điểm trắng trên những hàng cây của thành phố... hạnh phúc cũng rét mướt. Hạnh phúc cũng thăng trầm, hạnh phúc nào phải chỉ có một mùa, phải không em?

Chiều về lạnh cơn gió
Hạnh phúc rét mướt như mùa đông
Thềm hoa đâu con bướm xưa?
Người yêu ơi, đêm đen đã tàn chưa?
 

Buổi chiều sáng lên một hoàng hôn đẹp ở cuối trời, nỗi nhớ chợt tràn về...lặng nhìn những đám mây sáng, và cơn gió cuốn xào xạc đám lá trên đường đi...Cơn gió cuối thu quét qua... như cơn bão...Phải! Cơn bão của đời sống. Thời gian qua thật nhanh, thật nhanh...như cơn bão. Đời thường khuất lấp...khuất lấp, và nỗi nhớ chợt bãng lãng cuốn bay...như lá...

Chiều về lạnh mây tím
Giọt sầu vẫn mãi héo uá trên mi
Lá rơi cho cơn bão mùa thu
Vội vàng xa người!

Kỷ niệm..thoáng xa gần lạc loài, thời gian như đi lạc, và cuộc tình ngày xa mong manh như ngọn nến, nụ hôn xưa chợt rực nhớ, tiếc nuối... sáng đẹp như mây hoàng hôn rực rỡ cuối trời, tàn mau...và đêm đông này se lạnh... 

Một ngày nào thuyền tình lạc bến
Giấc mơ không tên sao dạt dào ngọn nến
Vườn hồng đào kỷ niệm giăng kín
Nụ hôn tan theo tia nắng vừa sang
 

Không! Nếu tình cảm đi từ cuộc đời gió bão, không có gì để toan tính, thì trái tim nào đâu có lầm lỡ, chỉ có những lo sợ làm cho mình “lầm lỡ”, cuộc đời nào đâu thiếu những lo lắng...Nỗi đau vì thế sẽ rung lên những cung bậc của hoài niệm, nở hoa trong đời sống của anh và của em và của những ai đã từng yêu nhau. Trái tim đã từng không lầm, nhưng đã lỡ một tháng ngày...

Hỡi trái tim lầm lỡ
Hãy sống trong dại khờ
Những ái ân rồi sẽ chìm vào thương nhớ
Có nỗi đau nào vẫn hoài niệm nhân gian
Nước mắt đêm mồ côi sẽ không còn mang 

Hoài niệm như lá thu, như bông tuyết đầu mùa, và xin gọi tên một lần để xót xa...Tình mình đã có nhiều ngày tựa vai trong thương nhớ...Giấc mơ nào cũng say đắm, và hoài niệm nào cũng xót xa...chìm vào cơn mưa, nhưng trái tim anh, và em chưa bao giờ lầm lỡ....

Hỡi trái tim lầm lỡ
Hãy xót xa một lần
Những giấc mơ nào cũng một thời say đắm
Có nỗi đau nào vẫn mịt mù tình xưa
Những ái ân rồi sẽ chìm theo chiều mưa .....


 
Nguyên Đại
(Melb., Chủ Nhật 27/10/13)
Trái Tim Lầm Lỡ - Sáng tác: Khúc Lan/ Ca sĩ: Quang Dũng/ Lâm Nhật Tiến