Trình bày: Quang Dũng
Khát Vọng_Phạm Minh Tuấn_Quang Dũng
Mọi đứa trẻ sinh ra trong cuộc đời này đều chào đời với tiếng khóc ngây thơ và vô tội, như những giọt nước trong suốt từ đầu nguồn. Năm tháng trôi đi, giọt nước cũng miên man qua thác ghềnh, như kỷ niệm trầy trụa trên những con đường đất đỏ, như giọt mồ hôi lặn sâu trong đôi mắt, như tiếng sóng thao thức phía bên kia hàng rào...Tự nhiên yêu, tự nhiên nhớ, chợt thấy hạnh phúc vì mình có quá khứ, có kỷ niệm, có ghềnh thác, thăng trầm. Đời sống hòa quyện như những giọt nước dòng sông.
Hãy sống như đời núi, vươn tới những tầm cao
Tha thiết với những điều tốt đẹp không phải là mục tiêu của mỗi người sao. Dường như chúng ta không dừng lại. Vươn tới, mơ ước...và vươn tới như những đồi cát chập chùng, như núi rừng trùng điệp. Mơ ước cũng âm u, cũng thấp thoáng sương mù, cũng reo trong gió, cũng oằn xuống đón nhận bão dông.
Hãy sống như biển trào, để thấy bờ bến rộng
Tình yêu...Một thời đam mê, một thời biển sóng. Con sóng nào không vỡ òa, tình yêu nào không cô đơn. Đam mê nào không bão nổi, tuổi trẻ nào không xung động, thăng trầm. Một ngày bến lặng, nhìn ra bờ biển, chợt thấy lạnh, thấy những xung động không còn, trầm tĩnh hơn, bình an hơn không, hay chỉ là những cảm giác mông lung. Hạnh phúc bạc đầu dâng sóng, hạnh phúc êm ả hoàng hôn, hay hạnh phúc chỉ đơn giản là sống thành thật, hết mình trong từng phút giây được ân sủng của Thượng Đế...
Hãy sống và ước vọng, để thấy đời mênh mông
Đời sống mênh mông, muôn trùng ước vọng, những giấc mơ miên man phủ kín đời người, xung quanh là biển rộng, là cát bụi bao la, vẫn cứ vui, cứ khao khát, và cảm giác cô đơn trong bao la đời sống, thênh thang những buồn vui...
Và sao không là gió, là mây, để thấy trời bao la
Chúng ta đang là cơn gió thoảng qua trong cuộc đời này, trong đời sống muôn triệu năm của trái đất. Những kỳ quan tuyệt vời của tạo hóa được kiến tạo từ nghìn trùng năm tháng. Những tàn phá chiến tranh, những bom, những đạn, những tấm lòng như biển, những tội ác chập chùng...Chúng ta, bạn và tôi, đã và đang đến với đời sống này, chứng kiến những đổi thay dâu-bể, mở mắt thấy đất trời bao la, và để cảm nhận mình như một cơn gió thoảng qua...
Và sao không là phù sa, dâng mỡ màu cho hoa
Có chứ! Những hy sinh của mẹ, của cha cho cuộc sống của bạn, của tôi...làm sao đếm, làm sao đong. Con người nợ nần ân nghĩa với nhau nhiều lắm. Lá rụng về cội thêm nguồn sống cho cây. Giọt nước mắt chúng ta chảy xuống, xuôi đi hoài không dứt. Dẫu sang, dẫu hèn, những thế hệ con người vẫn quyện lấy nhau, như phù sa, như bùn đất miệt mài dưỡng nuôi, để thấy hoa nở, hoa tàn, để vui buồn, níu_và_đỡ lấy đời nhau...
Sao không là bài ca, của tình yêu đôi lứa
Có chứ! Họ vẫn hát ca, bên ngọn lửa ấm trong tuyết trắng của một đất nước bốn ngàn thước trên mặt biển đã chìm vào dĩ vãng. Họ vẫn hát, dẫu giận, dẫu đau, dẫu buồn lo... trên triền của mất mát, chiến tranh khởi đi từ những tham vọng bạo tàn. Họ vẫn yêu, vẫn sống, thao thức để nghe tiếng sóng vọng rất xa từ những bến bờ...
Và sao không là bão, là dông, là ánh lửa đêm đông
Họ sẽ là cơn bão. Tình yêu biến họ thành cơn bão. Tình yêu liên kết họ với nhau, thắp sáng và sưởi ấm. Họ đã từng là ánh lửa cho nhau, là lý do để sống còn. Sẽ có mùa đông, để cảm thấy buốt lạnh, cô đơn, cũng sẽ có mùa hè với những trận cháy rừng nghiệt ngã, mùa xuân cho cây lá đơm bông, và mùa thu vàng mượt mà trên những ngón tay sáng tạo thi nhân.
Và sao không là hạt giống, xanh đất mẹ bao dung
Mùi cỏ khô, hương rơm rạ, mặn nồng gieo gặt, tần tảo, hy sinh...Gió, mưa, và sóng đã đưa những hạt giống đến mọi miền trên trái đất, đơm bông, kết trái. Đất mẹ không còn chật hẹp như vạt trăng rọi xuống mái sân đình làng, đất mẹ trải dài ôm cả những đại dương sáng tối. Đất mẹ không đơn thuần là bụi cát, mà là những điều tốt đẹp, nhân bản. Cỏ sẽ nuôi bò, và con người sẽ trồng được trái hoa...
Sao không là đàn chim, gọi bình minh thức giấc
Ngày và đêm như những tuần tự, những quy luật của đất trời. Cánh chim không thể gọi bình minh, đó là một phần của bình minh. Con người dường như bất lực trước đêm tối, cũng như họ bất lực trước bình minh. Chiến tranh bắt đầu từ một đốm lửa, mà con người không biết nó xuất hiện từ đâu, dường như tự trên trời; và rồi kết thúc sau những đám cháy lớn, để lại những tàn tro...Đêm tối cũng là sự bắt đầu của một bình minh.
Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư
Đêm và ngày, mặt trời và bóng tối dường như quyện lấy nhau, một phần của nhau. Con người sẽ không tồn tại, nếu vĩnh viễn chỉ có mặt trời, và cũng sẽ bị tiêu diệt nếu chỉ có đêm tối cùng với sự buốt giá triền miên. Chỉ vậy thôi, vô tư như vậy: là giọt nước trong vắt đầu nguồn sông, là núi đồi ước mơ tuổi trẻ, là tình yêu như biển sóng thét gào, là cơn gió dịu dàng thoảng qua đời sống, là giọt phù sa bé nhỏ dâng mỡ màu cho hoa, là hạt nắng trong bình minh và đêm tối của kiếp người...
Nguyên Đại
9/6/14
No comments:
Post a Comment