27 November 2014

Hai chú tiểu

Tội nghiệp tủi buồn, tội em tôi
Tội nghiệp quê tôi, tội những đời...
Tội cơn sân si, người u tối
Tội nghiệp tôi buồn, tôi buồn tôi...

27/11/14

(Viết phỏng theo giai điệu "Em đi bỏ mặc con đường" của TCS, nhân đọc bài báo "Hai chú tiểu bị quản tự đánh đập dã man vì bị nghi ngờ lấy tiền cúng dường
Báo Thanh Niên: 25/11/14
Hai Chú Tiểu

14 November 2014

Gửi Thầy

Hồi ở trại tỵ nạn, con đọc nhiều sách của Thầy, duyên của con với Thầy chỉ được có vậy.
Tạ ơn Thầy...
Thầy về, ráng chiều chợt tối
Ân từ tâm linh sáng mỗi bước đi...

Kính Thầy (Thích Nhất Hạnh)

Nguyên Đại
14 Tháng Mười Một 2014
Thiền Sư Thích Nhất Hạnh

07 November 2014

Mẹ

Mẹ già như ngọn mía lau
Con là thằng bé hái rau làm cờ...


Nguyên Đại
7 Tháng Mười Một 2014


05 November 2014

Đời Sau


Năm tháng trôi qua mau
Buông phiền, giận, nỗi đau
Quý từng ngày duyên phận
Cần biết chi đời sau...

Nguyên Đại
5 Tháng Mười Một 2014

"Sức khỏe là quà tặng lớn nhất
Bình An là tài sản lớn nhất
Chân thành là quan hệ tốt nhất"

30 October 2014

Về Quy Nhơn

(Thư của anh Tuấn/ con dì Bốn)

Đại khỏe không? Anh mới về từ VN. Chôn cất Má anh xong. Anh về QN mấy hôm và ở lại nhà Dì 9. Hằng chở anh đi dạo phố biển. Anh gặp Tùng và tất cả các con của dì 7. Đây là lần thứ 2 sau 23 năm anh mới về lại VN. Lần đầu vào năm 1992. 

QN mình nhiều đổi thay anh nhìn không ra. Đã đi nhiều nơi anh vẫn thích và yêu QN phố biển của mình. I have done and accomplished so many things here in America after 35 years. Mostly for my own family. I feel I am old when mấy em gọi anh bằng chú. Anh thật sự cảm thấy mình già đi. 

Nhìn những cặp tình nhân hẹn hò trên bãi biển hay những quán cà phê trữ tình của QN anh cảm thấy ghen tị với họ. Oh my Goodness, I completely lost those times...Ra đi mới có 15 tuổi. Đến tuổi biết yêu không có dịp chở em trên chiếc xe máy. 

Ôi những cái đơn giản nhất anh đã thật sự mất đi. thôi thì ..." Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ...." Anh về đến Mỹ rồi mà lòng vẫn còn ở QN. What should I do? My cousin Đại....

***

Anh Tuấn,

Em mừng cho các anh chị đã làm xong việc cho Dì. Mong ước của Dì là được về quê nhà, Dì có linh thiêng cũng được toại nguyện. 

Anh đi đã lâu, và VN thay đổi nhanh; giống như tờ giấy rồi có nhiều bút chì đủ màu vẽ lên trên đó, có nét vẽ đẹp, có nét "kỳ cục". Lần đầu tiên em về, đi quá căn nhà em một chút là em không còn nhận ra đường sá nữa. 

Năm 2010, đi coi đốt pháo bông gần eo biển, lúc về nhà em còn bị lạc, một lát mới nhận ra đường về :-). Quy Nhơn có những nét êm đềm của một thành phố biển nhỏ, rất hợp với tuổi của anh em mình bây giờ, cộng với những kỷ niệm thời thơ ấu, nên anh nhớ và yêu nó là phải. Em cũng vậy.

Năm tháng đâu có nhường ai, mình cũng lớn tuổi rồi; anh "được" gọi bằng "chú" phải cảm thấy thú vị chứ. Thứ nhất, đứa con gái đó thành thật, chứ anh vào SG, già hơn 20 tuổi nữa, cũng vẫn sẽ có em gọi bằng "anh" như thường. Thứ hai, anh vẫn còn may hơn em, đã có lúc em được gọi bằng "bác" :-)

Anh thực sự đã có một tình yêu đẹp, một cuộc sống vui vẻ, và bình an, ít sóng gió; hạnh phúc đó đâu phải ai cũng có. Những cặp tình nhân hẹn hò trên bãi biển, không phải tất cả đều hạnh phúc, cũng sẽ có những người rất lo sợ không biết tương lai cuộc sống của mình sẽ ra sao. 

Người nghèo họ lo đã đành, người giàu cũng có nỗi khổ của họ, không biết tình trạng này có thể kéo dài được bao lâu, nhất là cơ chế chính trị không ổn định của VN so với nhiều nước khác như: Mỹ, Canada, Úc.... Mình thấy nét trẻ trung của họ, nhưng nỗi lo của họ không hiện ra cho mình thấy; giống như mình một thời trẻ ở VN cũng không biết tương lai sẽ về đâu...

Người có hạnh phúc là thấy hạnh phúc kề cận ngay bên mình, chứ không phải thấy hạnh phúc ở phía chân trời. Về Quy Nhơn thấy QN đẹp, và mình là người từ đó ra đi, có thân nhân, có kỷ niệm ở đó để nhớ,....đó là hạnh phúc. Về Cali, có gia đình, có cuộc sống ổn định, có sự bình an,....đó là hạnh phúc :-). 
Em chúc anh luôn được bình an, và hạnh phúc.

Em: Đại
30/10/2014

30 September 2014

Lang thang

Chợt
Chợt nghe năm tháng vây quanh
Hinh như mình vẫn lanh quanh tơi bời
20/9/14

Kim Cương
Buổi sáng, băng qua đường, nhìn những viên kim cương trong tiệm vàng, chóa vào mắt, trắng vàng... 

Con người cũng "kỳ lạ": cố gắng hết sức để "đem mấy cục đá (kim cương) cất ở một chỗ khác để không ai biết" (mua đem cất ở đâu đó....); rồi có dịp móc vào tay, vào cổ (cho nặng chơi) và cảm thấy sung sướng khi người khác trầm trồ, khen. 

Và, nơm nớp, lo âu: sợ bị rớt mất, bị người khác đánh cắp, gây thương tích cho mình. Một ngày... ra đi...tan thành tro bụi. Mấy cục đá lại tiếp tục số phận của nó đối với những người khác. 

Mấy cục đá đi lang thang, và con người cũng "lang thang" đau khổ...:-).
22/9/14

Tiếp Thị
Thì ra công việc tiếp thị, hay sinh hoạt cộng đồng, trong công sở đã được ông bà mình dạy từ lâu rồi:

"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây": nghĩa là phải nhớ đến cái "ơn" của khách hàng, thân chủ, chăm sóc "cái cây" đó, để nó sinh "quả" cho mình hưởng dụng.

"Ăn cây nào rào cây nấy": nghĩa là phải "chăm sóc" cho cái cây của mình, công ty mà mình đang làm việc, nó có lợi thì mình mới có lợi; phải tôn trọng người đã giúp đỡ cho mình, lúc mình không có cái gì để ăn. Ăn mà không rào, thì làm gì có nữa mà ăn.




Tản mạn Tháng Chín 2014

Đừng Bận Tâm
Đừng bận lòng đi hay đến
Cát bụi này nở đóa vô vi

Cmt on fb (Tin Le Trung status)



Không Về
Không về không phải không về được
Mà là không vượt được tình tôi

:-)
fb cmt (Cu-Coi Collinson)


Chuyện  Gì???

Tối hôm qua, thứ Ba, 23/9/14, cách nhà tôi khoảng 40 cây số (nửa tiếng lái xe), gần một trạm cảnh sát, một thanh niên đã rút dao đâm trọng thương một cảnh sát Liên Bang Úc, và làm bị thương một cảnh sát (tiểu bang Victoria) khác. 

Cảnh sát sau đó đã tìm thấy trong người thanh niên này, Numan Haider, 18 tuổi, có giấu một chiếc dao cong có khắc chữ Ả-rập, loại dao mà nhóm IS (Islamic State) dùng để chặt đầu, và một lá cờ đen của nhóm này. Numan sau đó đã bị một trong hai cảnh sát đó nổ súng bắn chết. Sau đó, cảnh sát đã bố trí cho đội tháo bom kiểm tra xe của Numan, và khu vực xung quanh đồn cảnh sát, nơi đã diễn ra sự việc.

Mấy hôm trước, Numan viết nhiều điều có tính cực đoan trên mạng Facebook, và cảnh sát đã mời anh ta đến đồn cảnh sát để nói chuyện. Không có lệnh bắt giữ của tòa án nên anh ta (có quyền) từ chối vào đồn cảnh sát để nói chuyện, mà thay vào đó Numan đề nghị nói chuyện ở bên ngoài đồn. Sau một vài câu trao đổi với cảnh sát, thì sự xô xát đã xảy ra. Cảnh sát tin rằng Numan có kế hoạch đâm chết cảnh sát, sau đó chặt đầu và bọc trong lá cờ IS mà Numan đem theo.

Numan vừa tốt nghiệp trung học năm ngoái là con một gia đình người tỵ nạn đến từ A-Phú-Hãn (Afghanistan). Xác của Numan lênh loang vết máu nằm gần khu vực nhà trẻ "Little Stars" (Những ngôi sao nhỏ bé) có dòng khẩu hiệu "Play, Learn, and Grow together" (Vui Chơi, Học, và cùng nhau lớn lên) như những nghịch lý buồn (và chấn động) cho những cư dân của thị trấn "Endeavour Hills" (Những ngọn đồi cố gắng) bao gồm những bạn bè, gia đình, và người thân của Numan.

NĐ Tổng Hợp
24/9/14


Sư Tử
Sư tử trùng thực sư tử nhục (Phật) (?)
Đạo nhân đạo hạnh đạo nhân linh (NĐ :-)
29/9/14


Bất quần
Đọc:
"Sơn hà linh khí tại
Kim cổ nhất hiền nhân"
(tt Nguyễn Tấn Dũng tặng gs Vũ Khiêu)
Nguồn: Quê Choa/Nguyễn Quang Lập/Tuấn Công thư phòng

Viết:
Sơn hà gian tiếu ngạo
Kim cổ tướng bất quần

fb status 30/10/14

Duyên Phận

Thuyền theo cơn gió lênh đênh
Người đi bọt sóng chênh vênh bạc đầu
Còn duyên tình đó tìm nhau
Có phận người mới cùng đau một đời...

16/10/14

Biển
Lặng nhìn sóng nước xô muôn hướng
Ngày đó...còn thương, tôi với em...

28/10/14



28 September 2014

Thôi Em

Thôi để lại những nồng nàn cát bụi
Chén này say mình gởi lại đời này
Thôi em nhé, đừng khóc buồn mắt lệ
Chuyện nhân gian thôi nhớ mãi tình này

Thôi em nhé, những nồng nàn cát bụi
Một lần say ta mới biết tình buồn
Thôi em hỡi, em hãy đừng u uất
Chuyện chúng mình, xin gởi nhé...ơn trên.


28/9/14


24 September 2014

Buôn

Chào thầy, có thể giúp gì được cho thầy
Chào anh, tôi muốn làm cái Will (di chúc)
Ô! có thể giúp được, mời thầy ngồi...

...trong trường hợp thầy có chuyện gì, xin phép nói thẳng để tránh sự hiểu lầm, là nếu như thầy qua đời thì ai sẽ là người quản lý tài sản, rồi thì chia cho ai, chia như thế nào ạ?

Cô...(họ và tên) sẽ là người quản lý, và chuyển hết mọi tài sản của tôi cho cô ấy bao gồm bất động sản ở địa chỉ ... đó cũng là ngôi chùa của tôi.



Địa chỉ của thầy ở ... là một căn nhà được dùng làm chùa phải không ạ?
Đúng rồi
Vậy cô ấy ở đâu? và là quan hệ với thầy như thế nào, là chị em, bà con...?

Không, cô ấy là sư cô, không có quan hệ gia đình gì với tôi cả.
Ô, vậy sư cô ấy địa chỉ ở đâu?
Ở cùng địa chỉ
Sao, thầy nói sao...sư cô ở cùng địa chỉ với thầy?
Đúng, cùng địa chỉ

Chùa còn có thầy, cô nào nữa không ạ?
Không, chỉ có hai người...
....
Chiều nay thầy trở lại, mọi giấy tờ sẽ được làm xong để thầy ký...

(Đó là một mẫu đối thoại, vào sáng hôm qua, giữa mình và một "thầy" 36 tuổi; và theo giấy tờ, "cô" 39 tuổi)

Mình vừa làm việc...thỉnh thoảng cười cười...


24/9/14

Cốt tủy của Đạo Phật là ở chữ "buông", nên Phật đã buông bỏ gia đình, ngai vàng,...để tìm Đạo, nhưng một số đệ tử của Ngài đã không Giữ được cái tâm của mình để nó vướng mắc...lung tung, thiếu chữ G, nên không buông được mà thành "buôn", thật buồn...

23 September 2014

Trời Xanh

Trời nắng mưa là vậy
Tay làm sao che hết
Cùng bạn chút bình an
Lòng mênh mang mây trắng...


Nguyên Đại
23/9/14


16 September 2014

KHÀ

Cảm giác sau một ly rượu đắng, rất đời... pha lẫn cay đắng và hạnh phúc, thưởng thức và chịu đựng...mờ mịt giữa hiện thực và giấc mơ...

Lang thang tôi ơi qua giấc mơ thôi
Cạn chén này, khà...suốt một đời tôi...

Nguyên Đại
9/14
fb status

Trại Tỵ Nạn và Bạn

Phía sau là song sắt
Trước mặt là trùng khơi
Bạn cùng tôi một thời
Chén này nâng cảm tạ
Ngọt đắng cũng cuộc đời...


Nguyên Đại
16/9/14
Cmt on fb (Group: Collinson Chimawan)

Thôi


Thôi

Từ tạ
Đời đã vậy
Sinh không thể chọn lựa
Tử nào được dời ngày
Giữa đôi bờ sinh tử
Cất tiếng ca
Trên đôi chân
Thật thà
Tôi...


15/9/14
Cmt fb Huy Vu Dinh về một người bạn là vũ sư sắp qua đời vì bệnh ung thư

08 September 2014

Em Về

Em về, anh gởi với niềm vui
Con gái xa quê về thăm mẹ
Em về nghe bụi tre kể lể
Con thuyền đầu bãi sóng rưng rưng...

Em về lắng nghe từng bước chậm
Bãi cát dài in dấu chân trăng
Em về có nụ cười ngấn lệ
Một đời sau trước nỗi buồn vui...

Em về gánh liêu xiêu thương nhớ
"Dây thép dài..." như nớ mô nơ?
Em về qua bên này bến ngạn
Sân chiều một chiếc lá bay sang...


8/9/14


29 August 2014

Nhớ Phá Tam Giang

Em còn nhớ những mùa khoai sắn
Thương quê mình cay đắng ngậm ngùi
Em còn nhớ dấu chân cát trắng
Sóng gọi đò trên phá đầy trăng


Nguyên Đại
29/8/14

Hai năm trước...trên những đụn cát, bên bờ Phá Tam Giang...
https://www.facebook.com/notes/654071201279524/

20 August 2014

Nhớ Quê

Bỗng thấy nhớ một cánh cò trên sóng lúa
Những tên gọi chơn chất ruộng đồng
Đêm tát nước ồn ào í ới
Một tiếng gà tao tác bên sông...

Giấc mơ như cơn gió hú trên đồi phi lao
Cuốn vào sóng, mù bụi cát...

Đời nghêu ngao hát
Mãi một dòng tâm...



Người đi...theo mây, theo cơn gió hú trên những đồi phi lao cát cháy, cho những ước mơ của mình, ...cuốn vào sóng, mù bụi cát, khói cay, xe ngựa thị thành... 

Một ngày, chợt nghe tiếng gọi của đồng quê, vui buồn theo dòng tâm linh miên mãi trên mọi nẻo đường đời...

Nguyên Đại
20/8/14

15 August 2014

Sư và Sự

Sư, người làm Phật sự
Không nặng sự mới sư
Sư nặng sự nhiễu sự
Đa sự sư nặng nợ
Sư nợ, chùa là chợ...

Nguyên Đại
15/8/14


10 July 2014

Cúi đầu

Em hãy cúi đầu xuống
Thấy mình đứng trên đất
Biết đây là sự thật
Không còn và không mất

Hãy cúi đầu đi em
Thấy mình thật bé nhỏ
Học hỏi và khiêm cung
Đường đời đi bớt khó

Cúi đầu xuống đi em
Nhận ra màu đại địa
Màu bền vững muôn đời
Dẫu lòng người thay đổi

Này em hãy cúi đầu
Thấy chân mình trọn vẹn
Ta cũng là tha nhân
Lòng vơi đi sân hận

Em ơi hãy cúi đầu
Nghe nhịp đập từ tâm
Không còn bờ bến vọng
An từng bước thăng trầm

Nguyên Đại
30/11/11


Tôi viết bài thơ này để tặng cho các em trong gia đình. Tối hôm qua đến nhà người bạn, có dịp ôn lại những ngày tháng qua của đời mình, càng thấy thấm thía, chợt nhớ đến bài thơ này, hình như không phải chỉ tặng cho các em tôi mà như một lời nhắc nhở, một quà tặng cho chính mình.

Cúi đầu để biết mình đang đứng ở trên mặt đất này, nhận ra những sự thật như đất dưới chân mình. Đất: nơi mình đến và sẽ trở về, cho dẫu giàu hay nghèo, “được” hay “thua”. Đất: không còn và không mất. Những lấn lướt, tranh đoạt cũng sẽ trở về. Bạn nói: vậy cũng đủ rồi, một đời người qua. Tôi nói: Ừ, phải...Mình cạn ly.

Cúi đầu không phải là một hành động hèn hạ, khuất phục; mà là chứng tỏ sự hiểu biết của mình về sự hữu hạn bé nhỏ của chính mình như một con người. Cúi đầu để chứng tỏ lòng tôn trọng tha nhân, cúi đầu để biết ở đâu trong cuộc đời này, mình cũng cần anh em bè bạn để có thể dìu nhau đi trên đường đời gian khó. Đôi mắt tôi ở đằng trước, bạn sẽ chỉ cho tôi, phía sau tôi có những gì. Tôi nghĩ, có lẽ người Nhật, một dân tộc bất khuất và có tinh thần kỷ luật cao, cúi đầu rất sâu chào nhau vì lý do này.

Tổng Thống Obama, lúc mới nhậm chức, đi công du Nhật Bản, đã cúi đầu rất sâu chào Nhật Hoàng, có ý kiến cho rằng cách chào hỏi đó từ một lãnh tụ của siêu cường số một thế giới đối với ông vua của một nước nước nhỏ là nhũn nhặn quá đáng. Tôi không nghĩ vậy, Tổng Thống đã cúi đầu với lòng tôn trọng dân tộc và văn hóa Nhật Bản.

Cúi đầu để nhận ra mặt đất muôn đời, nhận ra những giá trị bền vững trong cuộc đời như đất; dẫu đời sống có những thăng trầm, như gió như mây, như lòng người thay đổi.

Cúi đầu để thấy chân mình trọn vẹn, như lời của một bài hát hãy nhìn xuống chân mình để thấy ở đó những chai sạn lỗi lầm; để nhận ra sự nhẫn nại vô biên của mặt đất dẫu nhận biết bao nhiêu sự chà đạp, để thông cảm được với những lầm lỗi của tha nhân; và giận hờn, oán trách, hận thù sẽ được vơi đi.

Cúi đầu để lắng nghe nhịp đập từ trái tim mình, cảm nhận được hạnh phúc được Thượng Đế ban cho kiếp người, được cha mẹ hy sinh để cưu mang, đem mình đến với cuộc đời này, nhận ra được hạnh phúc của mình trên từng bước thăng trầm.

Nguyên Đại
10/7/14

Đời sống, đóa hồng gai thơm ngát
Tránh gai đi, và khẽ cúi đầu
fb commt 25/9/13

15 June 2014

Bát Đỏ - Ca Vàng

Bát đỏ ta cầm, cơm vượt biển
Ca vàng em hứng, nước xa quê
Ta đỏ-vàng ngày cũ
Em xanh-trắng áo tù

Bão khát thuyền trôi đêm mù u
Thép gai khắc đau ngày trên đá
Vết sẹo còn dấu phá
Kỷ niệm không nhạt nhòa

Những bến bờ thao thức
Nghe tiếng sóng vọng xa...

Nguyên Đại
16/6/14

Hình từ facebook 

14 June 2014

Những Lá Thư...

Trại TAC đã bị "san bằng" sau này
Những người bạn tù của tôi ngày xưa...
Hôm nay, ngồi đọc lại chồng thư cũ, những lá thư đã đi qua đời tôi 23 năm trước, cảm giác...(không biết nói sao)
Chia sẻ với bạn nhé...
(Một số tên riêng được viết tắt, hay thay đổi, vì lý do tế nhị...có lẽ các bạn hiểu)



Chi Ma Wan 16/1/91
Anh Đại thương!
Nhận thư anh lâu rồi, cái hôm vừa nhận cánh gà II, chán quá anh à, em không muốn viết thư từ và nói chuyện với ai nữa, thích ngồi một mình đóng kín màn lại, rồi cũng không biết làm gì nữa, vậy mà cũng thích ngồi, biết là viết thư chi cũng rên; hiện giờ anh cũng có nỗi khổ giống em mà, rên với anh làm chi anh hỉ? Vậy mà cũng thích rên rỉ cơ. Em còn sợ cho cu H [em trai] quá chừng, giờ em ở đây hay về cũng được, chứ con trai mới lớn mà giam giữ vậy tội nó quá. Em cứ sợ nó bất mãn rồi đâm ra làm nhiều chuyện bậy bạ. Nhưng may mà H nó rất ngoan, sợ em lắm nói chi nghe vậy, với tất cả tình thương em dồn hết cho H. Lâu nay anh có đi làm không? Vắng tin tức Shatin nên buồn lắm. Anh H, anh C, V, chú M làm chi? Em hoàn toàn không biết tin tức gì cả.

Chimawan dạo này buồn lắm, chỉ còn em và bé C. C tiếp kiến rồi, mà hy vọng lắm vì rất nhiều người giúp. Có lẽ em là người cuối cùng ở trại CMW, kiếp trước nặng nợ quá, giờ phải ngồi tù CMW đây anh, ắt là số phận mà phải chấp nhận.

Anh Đại thương! Em nghe nói Shatin gần chuyển trại hả? Chuyển thì nhớ cho em biết nhé. Trại em chắc không chuyển. Lâu quá rồi không thấy anh, anh cho em xin cái hình đi. Bữa nay anh ốm hay mập. Em thì ốm lắm, ai cũng quở, em còn 36Kg à. Hôm Noel có chụp hình nhưng mà gởi họ sang họ chưa đem vô nơi, lúc mô có, em sẽ gởi cho anh nhé. Bạn em bây giờ không còn ai, buồn quá. T nó cũng đi rồi, ngủ một mình buồn ghê. Mấy ông trong trại kêu em và C đi hát hò cho vui để giúp vui bà con, em cũng liều đi cho đỡ buồn, anh ạ, cho quên đời, chỉ có vậy thôi.

Em dừng đây nhé, thương chúc anh vui, may mắn, cho em gởi lời thăm mấy người quen nhé.
Em

Chi Ma Wan 2/3/91
Anh Đại thương!
Nhận thư anh khá lâu rồi, giờ em mới viết cho anh đây. Anh vẫn khỏe phải không anh? Tối nay đem thư anh đọc lại tự nhiên em khóc, không hiểu sao nữa, có lẽ buồn cho cái số hẩm hiu của anh em mình quá thiếu may mắn. Nhiều lúc em muốn viết thư cho anh thật nhiều, nhưng rồi không viết được, vì viết chừng nào quá khứ càng hiện rõ làm em phải phát sợ khi nhớ về dĩ vãng ấy. Đôi lúc làm em giật thót cả người, và tự mình làm cho quên đi để khỏi phải buồn rồi lại khóc, mà bữa nay em cô đơn lắm, không còn một đứa bạn để tâm sự khi gặp nỗi buồn, giờ chừ em sợ làm bạn thân với ai lắm, sợ cảnh chia tay, sợ những lời từ biệt, với lại không còn ai để làm bạn nữa, hình như con người trở nên khô khan thì phải, em muốn vứt bỏ tất cả, thậm chí căm ghét tất cả.

Anh Đại ơi! Răng mà càng nghĩ, càng tức, ức, buồn. Có lẽ kiếp trước mình ác quá thì phải! À, ngày ni có một số ở Shatin bị bắt qua CMW không biết khu mấy nữa. Ở khu 10 có hay đánh nhau không anh? Chắc là không tránh khỏi những chuyện chướng tai gai mắt anh hỉ? Anh vẫn đi làm thường chứ! Anh phải trực đêm hả? Mỗi lần trực mấy người? Chắc là buồn. Ngày 25 Tết vừa rồi em nhận thư thầy D. và hình, thầy tội quá. Ông xin về hưu và đi chu du từ Nam chí Bắc, chi phí đều do học sinh võ mời đi.

Anh Đại thương! Em nghe nói T sắp lập gia đình hả? Đôi lúc nghĩ cuộc đời chán thiệt, ngay cả em cũng thuộc vào loại chết rồi chỉ còn cái nước ép gả này thôi. Em sợ quá, em bất mãn thật sự. Nếu em đi một mình thì sao cũng được nhưng đây còn cu H nên cũng phải tính đường, tội cho cu H quá chừng cái tuổi mới lớn, am hiểu, hiếu động mà phải ngồi tù, em chỉ lo cho nó thôi, còn em sao cũng được. Bé C và chị A thì hy vọng được ra lắm, C. nó sửa soạn đồ đạc rồi đó, đôi lúc nghĩ tới mấy đứa thấy mình ngu dại quá chừng. Ở bên này ngày nào cũng có cô dâu cả, họ đi theo hôn thê cũng đông lắm và đoàn tụ cũng nhanh ghê.

Anh Đại ơi! Răng mà tự nhiên thấy buồn và cô đơn ghê ri, mới viết thư cho T xong, nó cũng gần bay sang Mỹ rồi. Cả ngày nay em tập đàn cả ngày, làm chi cũng chán, em học không vô được một chữ nữa đó, dễ điên thiệt. Chi Ma Wan ngày ni mưa càng buồn hơn, em cảm thấy bị ớn lạnh quá chừng, thỉnh thoảng đi ra sân chơi, nhìn hàng rào trại trên mà bao nhiêu kỷ niệm để nhớ, giờ Upper camp là một địa ngục. Lower camp trở nên cô quạnh hơn. Chiều chiều có gió coi mấy đứa nhỏ thả diều vui ghê, mấy đứa như cu H là cứ hặm hụi làm diều cả ngày, đi thả, đứt dây, là coi như toai luôn, vui lắm. Cho mình trở thành đứa bé để đừng biết buồn, đừng lo âu nhỉ. Í, tối nay có phim lệnh 07, anh có theo dõi film không? Em ít thích coi lắm. Vừa vồi, em có coi phim Love Story tội hỉ? Anh có coi không? Thôi em dừng đây, đi coi cho vui chứ ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng buồn thêm. Thương chúc anh vui, may mắn. Cho em gởi lời thăm all nhé. Nhớ viết thư cho em, em thích đọc thư anh lắm đó. Em dừng.
Em

KaiTak 8/10/91
Anh Đại thương nhiều!
Chắc là buồn lắm phải không anh? Em quá may mắn được thoát rồi, tuần tới này em đi Phi, vậy là không gặp được anh, buồn lắm anh Đại ạ. Mặc dù em được tự do nhưng vẫn buồn và lo cho những người còn ở lại, đành bất lực vậy. Ở ngoài này buồn lắm. Bé C, chị A được ra ngoài ở để chờ đi thẳng Mỹ, còn em phải đi Phi, ra đây cái chi cũng tiền cả. Í, không phải than thở đâu anh nhé, kể chuyện cho anh nghe mà. Hai đứa em thì không biết đường, đi Phi thì mậu xìn, để mua đồ nên buồn lắm, còn ăn cơm thì thua ở trại cấm nữa, lần nào ăn em cũng bị sình bụng vì cơm sống, ra đây em mất 2 Kg, nên mặt mày như ma đói. Em mất liên lạc với bé T rồi, không biết giờ T ở đâu nữa. Ngày mai em được ra phố nhưng cứ đi đại vì không biết đường như người nhà quê vậy đó.

Anh vẫn đi làm chứ! Anh hãy cố gắng nghe anh, anh nhớ giữ liên lạc với em nghe... chắc không bao giờ em quên anh đâu, anh hãy tin ở em. Vài dòng thăm anh thương, chúc anh vui và phải nhớ em đó! Gởi lời thăm những người quen

12/10/91... Sáng nay nghe trại đọc thư, em có thư, em không ngờ là nhận thư anh nữa đó. Tuần tới này em phải đi Phi, không biết cách nào để gặp được anh nữa, cũng như anh T của em và V.

Em cũng vừa nhận thư T. T ở Mỹ rồi. Hình như TM đã có con (em nghe người ta nói). Hiện giờ em trên đường vào Chimawan, giá như anh ở CMW nhỉ? Sáng nay có anh phiên dịch dẫn tụi em đi chứ không thì không biết đường vào CMW đâu. Hồi hộp vào CMW quá, thật tình nhớ và thương những người còn ở trại lắm. Anh vẫn ở nhà à, sao không đi làm cho vui? Em được ra tự do mà không ai ngờ được đó anh, bỡi vì em đã có 2 cánh. Cũng may thiệt hồ sơ đưa xuống CDD t/k lại. 8 tuần sau là ra, eo ơi, mừng lắm. Vậy là em hết đi "hôn thê" mừng lắm anh ạ. Cũng nhờ hồ sơ cu H đó. H bữa nay lớn lắm. Qua Phi em sẽ thư về cho anh nhé. Chúc anh vui và may mắn như hai em. Thương nhớ anh nhiều.
Em

Hong Kong, 3/6/1992
H. thương!
Hôm trước anh đã gởi đến em một lá thư theo địa chỉ của em, nhưng lâu quá không thấy thư hồi âm....Nếu có điều khó nghĩ, thì đừng suy nghĩ nữa; bởi vì trong cuộc đời có những vấn đề mà để giải quyết nó là không giải quyết gì cả. Anh không buồn hay hờn trách gì em đâu. Tại sao phải trách cứ một người, nếu người ta không làm những điều mà mình muốn họ làm. Em có tin rằng thường chiến tranh xảy đến và con người chết vì những điều vô lý như vậy không? Người ta xây dựng "cái hữu lý" của riêng họ, và tranh chấp những "cái hữu lý" với nhau, sự tranh chấp cũng gọi là "hữu lý", họ đã lấy "cái không" làm "cái có" vậy.

Em đã đi học rồi chứ? Công việc làm thế nào? Đã qua những phút đầu bỡ ngỡ nơi xứ người đất lạ chưa? Có dịp đi Mỹ gặp lại những bạn bè cũ chưa? Không còn ai ở Chi Ma Wan nữa hỉ?...

Tai A Chau rừng hoang đảo tái sinh, bốn mùa cây lá vẫn xanh...Cơn gió ngoài đại dương vẫn không ngừng lay động. Lá rụng trôi trên mặt hồ sóng gợn. Đâu đó vẫn có tiếng sắt thép, tiếng gọi của sự tù túng, nhưng tiếng con chim "bắt cô trói cột" vang lừng trên những cánh rừng, thảm cỏ xanh mơn mởn, nhịp đời đi thong thả...Đọc "Câu Chuyện Dòng Sông" của Hermann Hesse chưa? Tìm được, nên đọc, một trong những sách hay mà anh giới thiệu cho em đấy!

Chiều về...Chân trời hoàng hôn bàng bạc, ta lao như bay tìm đến chân trời, chợt vấp ngã tê điếng người run rẩy, nhắm mắt lại hoảng sợ chờ tử thần đến gọi ta đi. Ta bàng hoàng xót xa tủi hận cho một đời nổi trôi, vùng vẫy, chân trời vẫn tận đâu, xa tít tắp ngút ngàn...Ta biết mình chuẩn bị sang bên kia bờ thế giới đen tối mịt mùng. Ta sợ quá! vùng dậy...nhưng ta kiệt lực, nỗi cô đơn vỗ đập quanh ta, chỉ bóng tối bao trùm lên thân ta, ta rên xiết trong khổ đau quằn quại. Ta hoài mong trong tuyệt vọng vô bờ...

Nhưng từ đâu một ý chí tiềm tàng vùng dậy. Ta đứng dậy đem chút hơi tàn lao tới trước, thân mệt lử trên đôi chân xiêu vẹo, ta gục xuống...bên bờ cát, cát mát rượi...Nằm yên nghe sóng vỗ, ta nghe cát rộn ràng trong nắng. Ta nghe cát reo vui bay bay trong cơn gió dịu dàng, ta nghe cát mơ màng ...Ôi! ta ước ao mình trở thành hạt cát, không khổ đau, không hoài vọng, không chờ mong...Ôi ta...tiếng sóng...vậy là ta chưa bị hủy diệt, ta từ từ mở mắt...Ta thấy mình đang gục đầu trên một bờ cát, những cơn sóng xa làm ướt mái tóc ta. Ta đứng dậy! Ô hay, sức thần tiên trỗi dậy trong ta. Bọt sóng trắng xô vào ghềnh đá...rì rào tiếng sóng nhẹ quanh đây...Ta đang đứng giữa đường chân trời và mặt trời đang lặn dưới chân ta...

Quay lại, thành phố đã lên đèn. Con chim sắt với cặp mắt xanh đỏ chớp nháy đang bay trên bầu trời đẹp quá. Ta yêu quá, yêu thành phố, yêu bờ biển này, ánh sao đêm sớm sáng lóng lánh trên bầu trời xanh nhạt...Hạt cát trên tay ta nhỏ nhoi hiền dịu...Đứa trẻ con đen đuốc lang thang trên bờ biển tìm vỏ sò, vỏ ốc...Ta yêu ta, và ta mỉm cười, ta thấy nụ cười của ta sáng trên mặt sóng...

H. thương, hiểu những dòng này của anh như một lá thư hay là một "tùy tiện" đoản văn, tùy em. Em cảm thấy vui, và bình an là được. Cầu chúc em an vui.
Anh Đại
...

Mấy tháng sau, cuối năm 1992, tôi rời Tai A Chau, "ra tự do", sang Philippines, kết thúc 4 năm 6 tháng bị giam giữ ở các trại Chi Ma Wan, Hei Lin Chau, Đầu Bạc (Shatin/ Whitehead), Tai A Chau...

... 16 năm sau (2008), gặp lại nhiều bạn bè ở Mỹ, gặp lại những người đã viết những lá thư rất chân tình gởi cho tôi hơn 20 năm trước trong những ngày cùng cực thất vọng ấy...Xiết tay nhau với lòng trân trọng...


Nguyên Đại
14/6/14

09 June 2014

Khát Vọng

Sáng tác: Phạm Minh Tuấn
Trình bày: Quang Dũng

Khát Vọng_Phạm Minh Tuấn_Quang Dũng

Hãy sống như đời sông, để biết yêu nguồn cội
Mọi đứa trẻ sinh ra trong cuộc đời này đều chào đời với tiếng khóc ngây thơ và vô tội, như những giọt nước trong suốt từ đầu nguồn. Năm tháng trôi đi, giọt nước cũng miên man qua thác ghềnh, như kỷ niệm trầy trụa trên những con đường đất đỏ, như giọt mồ hôi lặn sâu trong đôi mắt, như tiếng sóng thao thức phía bên kia hàng rào...Tự nhiên yêu, tự nhiên nhớ, chợt thấy hạnh phúc vì mình có quá khứ, có kỷ niệm, có ghềnh thác, thăng trầm. Đời sống hòa quyện như những giọt nước dòng sông.

Hãy sống như đời núi, vươn tới những tầm cao
Tha thiết với những điều tốt đẹp không phải là mục tiêu của mỗi người sao. Dường như chúng ta không dừng lại. Vươn tới, mơ ước...và vươn tới như những đồi cát chập chùng, như núi rừng trùng điệp. Mơ ước cũng âm u, cũng thấp thoáng sương mù, cũng reo trong gió, cũng oằn xuống đón nhận bão dông.

Hãy sống như biển trào, để thấy bờ bến rộng
Tình yêu...Một thời đam mê, một thời biển sóng. Con sóng nào không vỡ òa, tình yêu nào không cô đơn. Đam mê nào không bão nổi, tuổi trẻ nào không xung động, thăng trầm. Một ngày bến lặng, nhìn ra bờ biển, chợt thấy lạnh, thấy những xung động không còn, trầm tĩnh hơn, bình an hơn không, hay chỉ là những cảm giác mông lung. Hạnh phúc bạc đầu dâng sóng, hạnh phúc êm ả hoàng hôn, hay hạnh phúc chỉ đơn giản là sống thành thật, hết mình trong từng phút giây được ân sủng của Thượng Đế...

Hãy sống và ước vọng, để thấy đời mênh mông
Đời sống mênh mông, muôn trùng ước vọng, những giấc mơ miên man phủ kín đời người, xung quanh là biển rộng, là cát bụi bao la, vẫn cứ vui, cứ khao khát, và cảm giác cô đơn trong bao la đời sống, thênh thang những buồn vui...

Và sao không là gió, là mây, để thấy trời bao la
Chúng ta đang là cơn gió thoảng qua trong cuộc đời này, trong đời sống muôn triệu năm của trái đất. Những kỳ quan tuyệt vời của tạo hóa được kiến tạo từ nghìn trùng năm tháng. Những tàn phá chiến tranh, những bom, những đạn, những tấm lòng như biển, những tội ác chập chùng...Chúng ta, bạn và tôi, đã và đang đến với đời sống này, chứng kiến những đổi thay dâu-bể, mở mắt thấy đất trời bao la, và để cảm nhận mình như một cơn gió thoảng qua...

Và sao không là phù sa, dâng mỡ màu cho hoa
Có chứ! Những hy sinh của mẹ, của cha cho cuộc sống của bạn, của tôi...làm sao đếm, làm sao đong. Con người nợ nần ân nghĩa với nhau nhiều lắm. Lá rụng về cội thêm nguồn sống cho cây. Giọt nước mắt chúng ta chảy xuống, xuôi đi hoài không dứt. Dẫu sang, dẫu hèn, những thế hệ con người vẫn quyện lấy nhau, như phù sa, như bùn đất miệt mài dưỡng nuôi, để thấy hoa nở, hoa tàn, để vui buồn, níu_và_đỡ lấy đời nhau...

Sao không là bài ca, của tình yêu đôi lứa
Có chứ! Họ vẫn hát ca, bên ngọn lửa ấm trong tuyết trắng của một đất nước bốn ngàn thước trên mặt biển đã chìm vào dĩ vãng. Họ vẫn hát, dẫu giận, dẫu đau, dẫu buồn lo... trên triền của mất mát, chiến tranh khởi đi từ những tham vọng bạo tàn. Họ vẫn yêu, vẫn sống, thao thức để nghe tiếng sóng vọng rất xa từ những bến bờ...

Và sao không là bão, là dông, là ánh lửa đêm đông
Họ sẽ là cơn bão. Tình yêu biến họ thành cơn bão. Tình yêu liên kết họ với nhau, thắp sáng và sưởi ấm. Họ đã từng là ánh lửa cho nhau, là lý do để sống còn. Sẽ có mùa đông, để cảm thấy buốt lạnh, cô đơn, cũng sẽ có mùa hè với những trận cháy rừng nghiệt ngã, mùa xuân cho cây lá đơm bông, và mùa thu vàng mượt mà trên những ngón tay sáng tạo thi nhân.

Và sao không là hạt giống, xanh đất mẹ bao dung
Mùi cỏ khô, hương rơm rạ, mặn nồng gieo gặt, tần tảo, hy sinh...Gió, mưa, và sóng đã đưa những hạt giống đến mọi miền trên trái đất, đơm bông, kết trái. Đất mẹ không còn chật hẹp như vạt trăng rọi xuống mái sân đình làng, đất mẹ trải dài ôm cả những đại dương sáng tối. Đất mẹ không đơn thuần là bụi cát, mà là những điều tốt đẹp, nhân bản. Cỏ sẽ nuôi bò, và con người sẽ trồng được trái hoa...

Sao không là đàn chim, gọi bình minh thức giấc
Ngày và đêm như những tuần tự, những quy luật của đất trời. Cánh chim không thể gọi bình minh, đó là một phần của bình minh. Con người dường như bất lực trước đêm tối, cũng như họ bất lực trước bình minh. Chiến tranh bắt đầu từ một đốm lửa, mà con người không biết nó xuất hiện từ đâu, dường như tự trên trời; và rồi kết thúc sau những đám cháy lớn, để lại những tàn tro...Đêm tối cũng là sự bắt đầu của một bình minh.

Sao không là mặt trời, gieo hạt nắng vô tư
Đêm và ngày, mặt trời và bóng tối dường như quyện lấy nhau, một phần của nhau. Con người sẽ không tồn tại, nếu vĩnh viễn chỉ có mặt trời, và cũng sẽ bị tiêu diệt nếu chỉ có đêm tối cùng với sự buốt giá triền miên. Chỉ vậy thôi, vô tư như vậy: là giọt nước trong vắt đầu nguồn sông, là núi đồi ước mơ tuổi trẻ, là tình yêu như biển sóng thét gào, là cơn gió dịu dàng thoảng qua đời sống, là giọt phù sa bé nhỏ dâng mỡ màu cho hoa, là hạt nắng trong bình minh và đêm tối của kiếp người...

Nguyên Đại
9/6/14




04 April 2014

ĐẠO và ĐÀO

Trò
: Sư phụ, con không biết mình có duyên với Phật không, nhưng từ khi bước vào chùa, mỗi ngày con thấy con trên đường tu dường như mỗi gian nan hơn, không biết con có thể đắc đạo không; có vẻ như con gặp nhiều phụ nữ, phụ nữ đẹp, hơn; nên có bạn bè trêu chọc, con có thể "đắc đào" thay vì đắc đạo.

Thầy: Này ta nói con nghe! So với đàn ông, phụ nữ yếu đuối hơn, thường có cảm giác bất an, họ cầu nguyện nhiều hơn, nên hay đến chùa. Có lẽ vì vậy mà con gặp nhiều thí chủ, cư sĩ là phụ nữ. Người Trung Quốc hay nói trên đầu chữ "Sắc" có con dao, nhưng tiếng Việt của mình cũng thâm thúy không kém, nếu không nói là hơn.

Này ta nói con nghe! Thanh ĐAO là một vũ khí, khi chặt xuống một nhát từ trái sang phải, giống như dấu huyền, thì thành chữ ĐÀO, cũng là một chữ dùng để chỉ người phụ nữ. Đàn bà như một dấu đao chặt xuống. Nếu con không có chừng mực, nghi ngờ về giới luật, đặc biệt là sắc giới, mà ĐẢO qua đảo lại (thêm dấu hỏi vào chữ "đao") thì một ngày nào đó con sẽ hiểu cảm giác cô đơn như một hòn đảo nhỏ quay cuồng trong những cuộc tình trôi qua như sóng vỗ, rồi vỡ tan như bọt nước. Còn nếu con không nghiêm hạnh, mà ĐÁO tới, đáo lui, thì hậu quả sẽ khôn lường, giống như con phải chịu thêm một nhát đao nữa từ phải qua trái (dấu sắc).

Trò: Như vậy, con phải đối xử với họ như thế nào?

Thầy: Nếu con được sinh ra để làm một chiến sĩ, một người lấy sự chinh phục làm lẽ sống, thì hãy bước xuống đời sống hôm nay, mang thanh đao hùng tâm của mình đến với cuộc đời. Từ trong mất mát, khổ đau; con sẽ học ra bài học về sự vô thường của hạnh phúc. Từ trong thất bại, hy sinh; con sẽ học hiểu bài học về lòng nhân ái, vị tha. Từ trong sự chia ly, phản bội; con sẽ học được cách biết yêu thương với lòng từ ái, vô vị lợi.

Con đường đạo hạnh và con đường của đời thường không bao giờ là những con đường riêng biệt. Màu áo có thể khác nhau, nhưng trước khi con bước vào ngôi chùa này, con vẫn là con, được sinh ra và đến với cuộc đời này từ sự tác hợp của cha mẹ con. Sự khác biệt là ở chỗ: con đi trên con đường đó với một tâm trạng như thế nào, với sự tham đắm, hờn giận, mê muội; hay với tuệ giác của một người hiểu biết.

Phật không phải là người có quyền năng, hào quang chói ngời v.v...như nhiều người vẫn nghĩ. Phật chỉ đơn giản là người hiểu biết, người tĩnh thức, có vậy thôi. Không ai có thể thắp ngọn lửa sáng trong tâm linh của con, chỉ có chính con mới có thể làm được điều đó. Không ai có thể chuẩn bị cho con một hành trình tâm linh, chỉ có chính con mới làm được điều đó.

Khi con từ bỏ thanh ĐAO hung hăng, mà cúi đầu với lòng tôn trọng tha nhân; khi con đặt xuống một dấu CHẤM cho những tham lam ngút ngàn, những giận dữ u tối, và những mê muội thiếu hiểu biết thì con đã từng bước trên con đường sáng, đó là ĐẠO.

Con đang nắm thanh ĐAO trong tay, hành xử, bỏ dấu như thế nào là do con chọn lựa. 

Nguyên Đại
4/4/14

28 March 2014

Đường tu

Tối hôm qua, nói chuyện với một người bạn, anh vừa xuống tóc thọ giới Giới Tử, trường phái Nam Tông, Phật Giáo Nguyên Thủy ở một ngôi chùa trên Ban Mê Thuộc, ở đây có chỗ tu học cho cả hai trường phái, Bắc và Nam Tông.

Anh về Việt Nam, khoảng bốn tháng trước, bắt đầu từ chùa Bửu Long, Quận 9, Saigon, rồi sau đó đi các nơi tầm đạo. Anh nói trường phái Nam Tông có nhiều sư giỏi và đắc đạo. Các sư thầy theo trường phái Bắc Tông có nhiều người rất nổi tiếng trên thế giới nhưng chưa hẳn đã uyên thâm, lỗi lạc, đắc đạo.

Suy nghĩ của mình: Phật Giáo khởi thủy như một gốc cây, sau đó chia ra làm nhiều nhánh. Các nhánh cũng từ gốc này mà sinh ra. Phật nói cho dù Như Lai có sinh ra hay không thì pháp vẫn vậy. Bắc hay Nam Tông thực ra không cần phải bận tâm để phân biệt, bởi Pháp thì vẫn vậy, và Tâm thì vẫn vậy. Tâm thấy Pháp thì sáng tuệ, không thấy Pháp thì vô minh.

Đường tu đâu có Bắc, Nam
Không mê, hết giận, bỏ tham...thì về

Nhật Quang Nguyên Đại
28/3/14

01 March 2014

Diễm Xưa

Diễm Xưa - TCS - Khánh Ly

Diễm Xưa - TCS - Ngọc Lan


Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu


Chiều mưa trên căn gác nhỏ, nhìn ra một tháp cổ mờ mịt trong làn mưa...Tháp nào mà không cổ, những thành cổ, lăng tẩm, đền đài của một thành Huế xưa, không gian để Trịnh viết Diễm Xưa. Một tháp Chàm trên một thành phố biển nhỏ xíu của tôi, đã từng là thủ đô của một đất nước cổ đã chìm vào lịch sử, vẫn cứ lênh đênh trong cô đơn, chìm xuống cơn mưa, như thân phận mong manh của đời người, thân phận mong manh của những đôi lứa yêu nhau trong cơn lốc chiến tranh những năm đầu thập niên 60s trên một miền Nam vô và bất định, âm vang đạn pháo. Một tháp chuông nhà thờ chấp chới ẩn hiện trong mưa ở một thành phố xa xôi, bên kia đại dương mờ mịt sương tuyết, cũng cô đơn xa xăm như vậy. Diễm Xưa đã không còn là tên riêng của một Ngô Thị Bích Diễm, đi dọc theo đường Nguyễn Trường Tộ, dưới tàng cây long não, qua cầu Phủ Cam để đến trường trung học Đồng Khánh năm 1962, mà đã trở thành một tên chung của những người yêu nhau, tên của những kỷ niệm của một thời say đắm yêu nhau.

Chiếc cầu em đi qua mỗi ngày đến trường, áo lụa trắng mỏng manh thấp thoáng ẩn hiện dưới những tàng cây lá dịu dàng, mỗi ngày chờ đợi để thấy lòng mình bềnh bồng trôi theo như những đám mây trắng dõi theo bước em dưới những tầng cây lá xanh. Trên lan can của một căn gác trọ, mỗi ngày anh đứng đó, chờ đợi những bước em qua, lá thu reo mưa trên gót chân em, con đường bỗng dài hun hút theo nỗi đợi mong. Mưa gõ những điệu buồn trên căn gác trống vắng, tiếng mưa thấm mòn trên mái...

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa


Mưa...mưa Huế dầm dề rả rích, buồn chi lạ; buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua, buồn chi lạ, và nhớ em chi lạ. Con đường trước mặt hình như còn in dấu chân em, lá cây âm thầm đổ xuống như lòng anh muốn giữ lại những kỷ niệm riêng mình, kỷ niệm đơn giản nhỏ xíu riêng một góc đời anh, cơn mưa lưu dấu nơi đây những vết dấu xanh xao cuốn đi tiếc nhớ trong chiều gió buốt. Mưa xa xôi...như buổi chiều nhìn những chiếc lá tre cuốn theo những dòng nước nhỏ miên man trên mái tôn, đứng trên lan can của một quán cà phê một ngày Saigon tiễn biệt, sẽ thấy lòng mình xanh buốt nhớ nhung...Mưa thấm qua những chiếc lá bên ngoài cửa sổ màu xanh, ánh đèn đường vàng rọi xuống những ngọn đồi cao nguyên với những con đường đất đỏ uốn quanh...xanh buốt lạnh.

Chiều nay còn mưa, sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau


Mưa che nhỏ cuộc tình, mưa làm không gian chúng ta trở nên riêng biệt, ấm áp, trọn vẹn hơn...Chiều nay còn mưa, sao em không lại...Một mình anh trên hiên gác đìu hiu nhìn mưa từng giọt nhỏ xuống con đường trước mặt vắng lặng...Làm sao mình có nhau, trong cơn mưa này, trên những nắng mưa của cuộc sống. Một bóng dáng thấp thoáng ở cuối đường, ngỡ là em, nhưng không phải...Con đường vẫn hun hút mưa bay...Ngày mai trong cơn đau vùi, làm sao thấy nhau. Ôi! ngày mai..Ngày mai vẫn cứ mãi là một câu hỏi cho cuộc sống này. Ngày mai...là sống-chết, là còn-mất, là đạn pháo, chiến tranh và hận thù, và sẽ là nỗi đau không có nhau...Bước chân em xin về mau, về mau trên con đường hôm nay, nhưng sẽ chỉ là ao ước, những ao ước miên man của đời người, là nỗi đau, là nước mắt, là giọt mặn của cuộc sống này, là nốt nhạc vút cao xoáy vào tim anh lúc này, chiều nay mưa buồn, sao em không trở lại...

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du


Đời sống có thăng trầm, có nắng mưa, và mưa vẫn hay mưa trên cuộc đời sóng gió biển động. Những cánh chim di cư trắng chấp chới trên sóng xanh như những chiếc áo trắng học trò thấp thoáng hôm nay cuộn đi trong hàng lá xanh. Vết chân chim nhỏ xíu đi qua miền gió cát, biết có làm em nhớ? Cánh chim bay đi trong đời sống dông bão đó biết có làm em nhớ? Em là sự thật cát vàng, anh là cánh chim gió bụi bay đi say chếnh choáng trong chiều mưa, phiêu lãng. Xin mưa qua miền đất khác, để cánh chim này còn một chút ấm áp, để người phiêu lãng tạm dừng cuộc lãng du.

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau


Mưa quay quắt, xót xa trên những lăng tẩm, đền đài...Mưa miệt mài phủ trên nỗi cô đơn da diết của chiếc thánh giá nhà thờ nhọn như những nỗi đau luôn hiện hữu trong cuộc đời này. Làm sao em biết cuộc tình này sẽ mất đi vào ngày sau, làm sao em biết những người nằm xuống dưới bia đá ngoài kia không mang theo mình một nhớ nhung, không đem xuống đất sâu một nỗi đau của cuộc sống này. Mưa không trôi qua bia đá, mà thấm qua bia đá, như tình yêu của chúng ta cũng sẽ không chấm dứt sau đời sống của mình mà sẽ còn hiện hữu như những giọt mưa vẫn còn miên man ve vuốt những vết dấu của sự ra đi, cũng sẽ vang vọng như những nốt nhạc; giai điệu của tình yêu này, giai điệu của ca khúc này gieo xuống những nồng nàn, miên mãi, những giọt mưa từ tâm hồn anh, từ tình yêu em...

Trịnh đã mất, bia đá đã được đặt xuống, những giọt nắng mưa ngày ngày lướt qua trên sự mất đi, như tình yêu của Trịnh sẽ mãi còn đó với thời gian. Diễm của ngày xưa bằng xương bằng thịt rồi sẽ mất đi, nhưng Diễm Xưa thì vẫn còn đó, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, như tình yêu của Trịnh, như tình yêu của những người yêu nhạc Trịnh. Hôm nay đang là ngày mai của hôm qua...tháng năm đi qua thật hối hả, em của ngày xưa vẫn còn đó trong lòng anh, vĩnh viễn đi qua và để lại những bước chân buông những nốt nhạc buồn trên con đường miên man xanh lá...

Nguyên Đại
Melb. 1/3/2014

Trịnh Công Sơn và Diễm Xưa







Cây Long-não





















Cây Long-não
Long não hay còn gọi là rã hương (Cinnamomum camphora) là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. 

18 February 2014

Đời và Đạo

Ở một trung tâm thương mại, người qua kẻ lại mua bán tấp nập, thấy một ông sư đang cầm bình bát đứng khất thực, một người ăn mặc chỉnh tề, cao giọng:

Đời sống chính là Đạo
Bỏ Đời sao thấy Đạo
Bỏ Đạo sao hiểu Đời
Đường Đời là Chính Đạo

Lại có một người khác, mặc quần short, áo thun thể thao, có hình xăm "nghệ thuật" trên người, nghe qua liền xướng ngay:

Người sống đời hành Đạo
Kẻ mượn Đạo tạo Đời
Qua đời còn gì Đạo
Thấy đào sao phải đợi

Người ăn mặc chỉnh tề: À!
Người có hình xăm: Ha!
Ông Sư: A-Di-Đà Phật


18/1/14
:-)
fb status

10 February 2014

Nhớ

Năm xưa qua đường quê
Thấy bóng mình đổ dài
Bóng em cũng đổ dài
Tình...như lệ!

Năm xưa buồn lặng lẽ
Nắng, mồ hôi, nước mắt...
Nhìn em bước cúi đầu
Ngày mai...đói!




Năm xưa qua Trường Sơn
Sốt rét...nằm ứ hự
Còn một nhánh lan rừng
Khô khốc, sáng!

Năm nay trên chiều xa
Một mình với ly rượu
Đắng nghét...em về đâu?
Đời...tơi tả!

Năm nay thôi tình ta
Tóc ngả màu sương khói
Cũng đành...thôi! từ tạ
Em...và ta!


10/2/14
Chiều...uống...một mình

fb status 10/2/14

05 January 2014

Ông Tiên


Thấy trong tia nắng: mặt trời
Thấy qua cơn gió: một đời nhân duyên
Thấy hình sóng nước: lặng yên
Thấy trên đất đá: cõi tiên - cuộc cờ

Nguyên Đại
5/1/14
Cmt on hình "Ông Tiên" ngồi trên núi một mình đánh cờ của fbr "Bác Thiện"

01 January 2014

Lưu Vong

Phật: người Ấn Độ
Chúa: người Do Thái
Phật, Chúa làm người tỵ nạn
Ta là người Việt?
Người Mỹ, Úc, Na-uy?
Cuộc đời đâu có nhãn

Giọt nước nào trên biển 
Là của ta, của người Việt?
Người Úc, Mỹ, Na-uy...?
Giọt nước biển nào cũng mặn
Giọt nước mắt nào cũng mặn
Giọt nước đâu có nhãn





Giọt nước biển lang thang
Giọt nước mắt lưu vong
Giọt nước không tỵ nạn
Giọt nước an khang
Giọt nước mặn màng
Bình thản...trôi đi...

Nguyên Đại
1/1/14

Cmt on fb "status" của fbr "Bác Thiện"