Tôi kéo mùa đông choàng qua cổ
Ngọn nến xanh run vỡ trong tay
Như cánh chim di trú lưu đày
Chơ vơ trên hàng cây xưng tội
Tôi kéo mùa đông choàng qua tóc
Ướt môi em ngây ngất giọt mưa
Khung cửa sổ đồi mưa đất đỏ
Mùa sang bên đó lạnh bên này
Tôi kéo mùa đông gài kín ngực
Ngậm ngùi nghe tình níu vực sâu
Hái ngọn sầu vương trên dĩ vãng
Gieo mùa thương nhớ gọi ngàn sau
Tôi kéo mùa đông quàng qua vai
Đôi tay úp mặt nỗi đau dài
Đem thơ, em, và tôi xếp lại
Vết chân rơi ngần ngại u hoài...
Nguyên Đại
12/11/13
No comments:
Post a Comment