Nhạc và Lời: Lê Quang
Trình Bày: Hồng Ngọc
Em lại về dù tình yêu đã mất
Em lại về dù biết nước mắt không làm vơi đi nỗi đau
Tình yêu đó đã chết một chiều mưa năm xưa
Em lại về để vết thương không còn đau nữa...
Em... tình yêu chúng ta đang trải qua những tháng ngày bão tố, và cơn mưa đã đổ xuống xối xả trên thành phố... Tiếng mưa dữ dội, lạnh lùng trút xuống từng dòng nước nặng trĩu trên mái căn nhà hạnh phúc mà chúng ta đang sống. Mưa... dường như đã biến căn nhà thành ốc đảo cô đơn, ở đó có những bộ lạc biệt lập sống im lặng trong bất đồng, đau khổ. Ở đó không còn những nụ cười hạnh phúc của ngày xưa, khi mà chúng ta đã từng vượt qua những ngày nắng hạn của cuộc đời.
Anh...em đã khóc, khóc thật nhiều, khóc nức nở...dẫu biết rằng nước mắt không làm vơi đi nỗi đau trong lòng em. Nỗi đau của một đời con gái, nỗi đau của những ngày làm vợ, làm mẹ...Nỗi đau ngút ngàn của con cái chúng ta đứng trước một cảnh tan hoang sau cơn bão trong lòng của mỗi người.
Xin một lần ngồi bên nhau như trước
Trong cuộc đời nào có biết trước anh đúng hay em sai
Tình yêu đó hãy cứ ngỡ như một giấc mơ
Đừng buồn anh ơi, em lại về dù ta đã mất nhau...
Anh...chúng ta quả thật đã sai, sai rất nhiều khi cố gắng dành phần đúng về phía mình, để đổ lỗi về phía đối phương cho những đau đớn mà chúng ta chịu đựng. Giữa chúng ta không còn những bông hồng dành cho nhau như ngày xưa, thuở tình yêu chúng ta bắt đầu triển nở thắm xanh, mà là một chiến trường ở đó chỉ có sự chiến thắng, cái không thể nào hiện hữu trong một cuộc tình. Sự hơn thua mà chúng ta tranh đoạt đã là tử thần trong hạnh phúc chúng ta, anh biết không?...
Em...hạnh phúc mà chúng ta đã có không phải là điều xảy ra trong mơ. Giấc mơ đâu có cụ thể đến sinh động đớn đau như thế. Giấc mơ không thể cầm nắm được, nhưng anh biết anh đã từng ôm trong vòng tay của mình tình yêu mà anh mong đợi...đã từng gục đầu khóc trên lỗi lầm của mình. Vĩnh viễn anh không thể nào chấp nhận được những ngày tháng hạnh phúc mà chúng ta đang có trôi qua vội vàng như giấc mơ. Xin em...xin em sự lặng lẽ chân thành để chúng ta có thể ngồi bên nhau, ngồi bên nhau như trước...như trước...nghe em.
ĐK:
Tình yêu như giông tố đã xua tình ta đi qua cuộc đời
Làm sao ai biết trước tình yêu xưa nay đành tan vỡ
Đã có một ngày mình nói chia tay
Dù lòng em đâu bao giờ muốn thế...
Em...có ai muốn gọi giông bão về trên cuộc tình của mình, nhưng đời sống này làm sao tránh được những ngày mưa gió. Nỗi cô đơn muôn trùng trong giông tố, và nỗi sợ vụt mất những hạnh phúc trong tầm tay mà anh đã từng đánh đổi cuộc sống của mình để mong được một niềm vui gia đình như một con người bình thường trên cuộc đời này...nhưng bây giờ có vẻ như một giấc mơ không thể hiện hữu...lòng anh tan vỡ từng ngày.
Anh...chia tay là một điều khó lắm, quá khó đối với một người đàn bà và là một tai họa đối với chúng ta, phải không anh. Nhưng buồn thay! Điều bất hạnh đó đã từng xảy đến với chúng ta. Sao mình không cầu nguyện để nắng trở về làm ấm áp căn phòng chúng ta, xua tan mây đen mưa bão. Sao mình không quay lại nhìn nhau, đẩy lùi những giận hờn, để có thể đặt trước chúng ta một đóa hồng với hương thơm dịu mát ngọt ngào...Có thể nào không anh...Mình có thể nào không anh?
Tìm nhau trong dĩ vãng để cho thời gian xoá đi kỷ niệm
Đường đời ai nấy bước chỉ mong tình yêu còn trong giấc mơ
Nước mắt giờ là để chúc nhau thôi
Em lại về...Anh ra đi, thôi anh cứ đi...
Anh...dĩ vãng là dĩ vãng, điều đã xảy ra trong cuộc đời chúng ta làm sao thay thế, kỷ niệm đã ấn chứng vĩnh viễn trên ngày tháng mà chúng ta đã nắm tay đi qua, thời gian không thể xóa. Ta quay lưng lại với nhau, nhưng sẽ không thể nào quay lưng với quá khứ của mình, vì hạnh phúc và khổ đau tận cùng mà chúng ta đã trở thành của nhau. Anh đã là một phần của em vĩnh viễn không thể thay thế, vĩnh viễn không thể đổi thay...
Em...chúng ta đã thực sự đi trên chiếc cầu bắt qua vực thẳm, nhưng nếu đó là đoạn đường mà Tạo Hóa bắt buộc chúng ta đi qua để có thể học được bài học hạnh phúc của mình, thì xin được trở về như trẻ thơ để có thể mỉm cười thứ tha, và để khóc ân hận trên cuộc tình của chúng ta, để những giọt nước mắt của anh, của em có thể tưới xuống mái ấm này làm tươi lại hạnh phúc tưởng như đã khô chết của chúng ta... Mùa Đông đang tới trong thành phố chúng ta đang sống, tuyết sẽ đến đổ dày phía bên ngoài cửa sổ...Em có thấy chúng mình đang trắng xóa những nỗi đau...
Nguyên Đại
16/11/13
No comments:
Post a Comment