Có một chiều
Anh về lại mái nhà xưa
Tường đã rêu phong một màu rêu buồn tủi
Cây khế sau vườn cành trơ lá trụi
Giậu đổ rồi,
Bìm lớp lớp leo lên...
Căn nhà có mùi ẩm mốc của thời gian
Như anh cũng lên meo theo tuổi đời chồng chất
Chiếc ấm vỡ nằm nghiêng, vạ vật
Chú mèo hoang lấm lét nhìn anh
Bỗng dưng anh muốn nằm đây
Trên lớp đá và vôi vụn vỡ này
Hát một bài ca cũ
Tháng ngày ơi,
xin đừng làm mưng mủ
Năm mươi năm, mơ ước cũng thôi đành...
Anh đi rồi
Cỏ sẽ lại lên nhanh
Không biết rồi trong từng đêm đen trôi qua hiu quạnh
Có ai ngồi đây
Trong căn nhà xưa hoang lạnh
Mà hát khúc Ly ca...
Để mong chắp khúc mộng tàn
Để mong nối lại sợi đàn mong manh!
Lê Trung Tín, mưa, 23 07 2013
Comments
Ai đi ở tháng năm ơ hờ bụi...
Kỷ niệm còn gạch ngói cũng reo vui
Mộng ước xưa đâu có tàn theo tuổi
Tiếng thơ ngân, đàn giữ nhịp tình vôi...
Nguyên Đại
Dẫu tháng năm có dần trôi ngàn dặm
Kỷ niệm vẫn còn in dấu mảnh tường vôi
Quay về nơi ấy, tìm ai trong dĩ vãng
Hát khúc ly ca, cùng nối lại cung đàn
TS
No comments:
Post a Comment