31 October 2013

Thơ Gởi Thầy

Kính gởi Sư Viên Minh/Chùa Bữu Long/Q9, SG, Vietnam

Trước khi Sư qua Úc lần này, con viết:

Đâu
Đâu duyên đâu bến đâu bờ
Đâu ta sinh tử mà chờ trăm năm
Đâu em mấy đoạn tơ tằm
Bể dâu còn nợ trăng rằm từ bi
NQ - 5/10/13

Sau khi được nghe Sư giảng trong mấy ngày nay, hôm nay con viết:

Đâu duyên đâu bến đâu bờ
Đâu ta sinh tử mà chờ trăm năm
Tình đâu mấy đoạn tơ tằm
Bể dâu buông sóng trăng rằm từ bi
NQ - 31/10/13

Và:

Nghe Sư giảng hôm thứ hai, con viết:

Ngắm
Ta ngắm em thoáng đi vừa đến
Ta ngắm tình chếnh choáng hơi men
Ta ngắm ta hình hài duyên nợ
Ta ngắm đời nỗi sợ vụt bay...
NQ - 28/10/13


Sau ngày thứ tư nghe sư giảng, con viết:

Ta gọi tên thoáng đi vừa đến
Nghe luân hồi chợt tỉnh hơi men
Ta thấy ta hình hài duyên nợ
Lặng ngắm đời nỗi sợ vụt bay

NQ - 31/10/13
Con,
Nhật Quang
(Nguyên Đại)

Tri ân Sư với lòng thành kính

Với Sư Viên Minh - St. Albans/Melbourne - 30/10/2013

28 October 2013

Ngắm

Ta ngắm em thoáng đi vừa đến
Ta ngắm tình chếnh choáng hơi men
Ta ngắm ta hình hài duyên nợ
Ta ngắm đời, nỗi sợ vụt bay...


28/10/13

Căn Nhà Xưa

Có một chiều
Anh về lại mái nhà xưa
Tường đã rêu phong một màu rêu buồn tủi
Cây khế sau vườn cành trơ lá trụi
Giậu đổ rồi,
Bìm lớp lớp leo lên...

Căn nhà có mùi ẩm mốc của thời gian
Như anh cũng lên meo theo tuổi đời chồng chất
Chiếc ấm vỡ nằm nghiêng, vạ vật
Chú mèo hoang lấm lét nhìn anh

Bỗng dưng anh muốn nằm đây
Trên lớp đá và vôi vụn vỡ này
Hát một bài ca cũ
Tháng ngày ơi,
xin đừng làm mưng mủ
Năm mươi năm, mơ ước cũng thôi đành...

Anh đi rồi
Cỏ sẽ lại lên nhanh
Không biết rồi trong từng đêm đen trôi qua hiu quạnh
Có ai ngồi đây
Trong căn nhà xưa hoang lạnh
Mà hát khúc Ly ca...

Để mong chắp khúc mộng tàn
Để mong nối lại sợi đàn mong manh!

Lê Trung Tín, mưa, 23 07 2013


Comments

Ai đi ở tháng năm ơ hờ bụi...
Kỷ niệm còn gạch ngói cũng reo vui
Mộng ước xưa đâu có tàn theo tuổi
Tiếng thơ ngân, đàn giữ nhịp tình vôi...

Nguyên Đại



Dẫu tháng năm có dần trôi ngàn dặm
Kỷ niệm vẫn còn in dấu mảnh tường vôi
Quay về nơi ấy, tìm ai trong dĩ vãng
Hát khúc ly ca, cùng nối lại cung đàn
TS



 

27 October 2013

Trái tim lầm lỡ

Trời đã vào Đông, và những bông tuyết đầu mùa đã điểm trắng trên những hàng cây của thành phố... hạnh phúc cũng rét mướt. Hạnh phúc cũng thăng trầm, hạnh phúc nào phải chỉ có một mùa, phải không em?

Chiều về lạnh cơn gió
Hạnh phúc rét mướt như mùa đông
Thềm hoa đâu con bướm xưa?
Người yêu ơi, đêm đen đã tàn chưa?
 

Buổi chiều sáng lên một hoàng hôn đẹp ở cuối trời, nỗi nhớ chợt tràn về...lặng nhìn những đám mây sáng, và cơn gió cuốn xào xạc đám lá trên đường đi...Cơn gió cuối thu quét qua... như cơn bão...Phải! Cơn bão của đời sống. Thời gian qua thật nhanh, thật nhanh...như cơn bão. Đời thường khuất lấp...khuất lấp, và nỗi nhớ chợt bãng lãng cuốn bay...như lá...

Chiều về lạnh mây tím
Giọt sầu vẫn mãi héo uá trên mi
Lá rơi cho cơn bão mùa thu
Vội vàng xa người!

Kỷ niệm..thoáng xa gần lạc loài, thời gian như đi lạc, và cuộc tình ngày xa mong manh như ngọn nến, nụ hôn xưa chợt rực nhớ, tiếc nuối... sáng đẹp như mây hoàng hôn rực rỡ cuối trời, tàn mau...và đêm đông này se lạnh... 

Một ngày nào thuyền tình lạc bến
Giấc mơ không tên sao dạt dào ngọn nến
Vườn hồng đào kỷ niệm giăng kín
Nụ hôn tan theo tia nắng vừa sang
 

Không! Nếu tình cảm đi từ cuộc đời gió bão, không có gì để toan tính, thì trái tim nào đâu có lầm lỡ, chỉ có những lo sợ làm cho mình “lầm lỡ”, cuộc đời nào đâu thiếu những lo lắng...Nỗi đau vì thế sẽ rung lên những cung bậc của hoài niệm, nở hoa trong đời sống của anh và của em và của những ai đã từng yêu nhau. Trái tim đã từng không lầm, nhưng đã lỡ một tháng ngày...

Hỡi trái tim lầm lỡ
Hãy sống trong dại khờ
Những ái ân rồi sẽ chìm vào thương nhớ
Có nỗi đau nào vẫn hoài niệm nhân gian
Nước mắt đêm mồ côi sẽ không còn mang 

Hoài niệm như lá thu, như bông tuyết đầu mùa, và xin gọi tên một lần để xót xa...Tình mình đã có nhiều ngày tựa vai trong thương nhớ...Giấc mơ nào cũng say đắm, và hoài niệm nào cũng xót xa...chìm vào cơn mưa, nhưng trái tim anh, và em chưa bao giờ lầm lỡ....

Hỡi trái tim lầm lỡ
Hãy xót xa một lần
Những giấc mơ nào cũng một thời say đắm
Có nỗi đau nào vẫn mịt mù tình xưa
Những ái ân rồi sẽ chìm theo chiều mưa .....


 
Nguyên Đại
(Melb., Chủ Nhật 27/10/13)
Trái Tim Lầm Lỡ - Sáng tác: Khúc Lan/ Ca sĩ: Quang Dũng/ Lâm Nhật Tiến

24 October 2013

Chuyện...

Xảy ra là chuyện của đời
Buồn vui là món ta mời tâm ta
Tâm ta là chuyện của ta
Bởi vì ta muốn nên ta mới buồn
Được không đến lúc phải buông
Trăm năm mê-tỉnh tròn-vuông đi về

fb 24/10/13

23 October 2013

Hối

Nước chảy qua cầu, làm sao níu!
Gió thổi qua cây, làm sao gọi!
Chuyện xảy ra rồi, làm sao hồi!
Bây giờ không an vui, sau...hối.

23/10/13

21 October 2013

Giàu và Nghèo

Em

Đã lâu không gặp, gặp lại rất vui, nhưng hình như em có vẻ băn khoăn về chuyện giàu và nghèo. Con người sinh ra và chết đi đều không có gì, chỉ có cái khoảng giữa mấy mươi năm là phiền phức về chuyện “có” và “không”; sao lại để những điều này làm mình bận tâm quá đỗi.

Cái khoảng giữa mấy mươi năm đó của một đời người cũng có biết bao nhiêu dời đổi thăng trầm, kinh nghiệm đời sống mà anh em mình đã trải qua, chứng kiến: Trước năm 1975, có nhiều gia đình giàu có, và cũng có biết bao gia đình khó nghèo ở vùng quê, vùng “xôi đậu” (vùng liên tục bị giành giựt, tranh chấp trong chiến tranh Việt Nam). “Cách mạng” miết đến bây giờ...tạo nên một số “đại gia” từ những “đồng chí” rất nghèo ngày xưa. Rồi những người nghèo “một cái rầm” sau tiếng súng “giải phóng”, tan nát cửa nhà, sau đó được ra đi với những chương trình định cư HO, ODP, tỵ nạn v.v... có một thời trở về VN rủng rẻng “Việt Kiều”; được một thời gian, và bây giờ có lẽ “Việt kiều không bằng Việt Cộng”.

Có những bạn bè mình may mắn đi định cư, từ những ngày cuối cùng của làn sóng tỵ nạn, gặp chuyện rắc rối gia đình, bao năm qua rồi cũng vẫn vậy. Có những bạn bè khác, gọi là “không may”, phải trở về VN, bây giờ ăn nên làm ra trở nên những “đại gia”. Người “may mắn” hai mươi năm trước bây giờ có khi lại nghĩ chính mình mới là người “không may mắn”...Từng ấy những thăng trầm, từng ấy những chứng kiến, từng ấy những kinh nghiệm sống, em có nhận ra rằng giàu-nghèo, có-không như những đợt sóng vỗ vào bờ biển: lên, xuống, vỡ tan thành bọt... rồi lại lên xuống....Đừng để những đợt sóng đó làm phiền mình em ạ. Đừng để những đợt sóng đó chen vào tình cảm anh em bạn bè mà chúng ta có được sau chừng ấy tháng năm thăng trầm bão tố.

Một ngày, ông Hoàng Đế cuối cùng của đất nước Trung Hoa đi qua viện bảo tàng; ông len lén ngồi lên chiếc ngai mà ông đã ngồi đó “hét ra lửa” ngày xưa, ông đã bị lính gác đuổi đi; ông đã khóc rất lặng lẽ. Ông Hoàng Đế đó cuối cùng đã qua đời trong thiếu thốn. Anh em mình chưa bao giờ là vua (và sẽ không bao giờ); cho nên có được cái gì, hay mất cái gì đó, đâu có gì quan trọng; sao phải để những quan tâm, so sánh đó làm vướng đời sống của mình.

Nếu hạnh phúc cứ là điều mà mình chưa có, mình cứ như con mèo đuổi theo cái đuôi của nó, chạy lòng vòng hoài, không bao giờ dừng lại, và cũng không bao giờ tới.

Nếu hạnh phúc là "điều chưa có"
Niềm vui mãi là "điều mong đợi"


Ao ước rồi ao ước như những cơn sóng cứ gợn mãi, gợn mãi không nguôi, không ngơi nghỉ, như cơn sóng đã qua hết đại dương, mà còn gợn lại, vì còn nhiều điều chưa thỏa. Chúng ta không phải giống như những cơn sóng đó sao, đã bao lần băng qua đại dương, còn mất, vẫn cứ còn buồn phiền, so sánh, rằng tại sao mình đã bỏ lỡ dịp may đó, rằng tại sao mình không đón cơ hội đó, và bây giờ “cơ hội đến” phải tranh thủ, tranh thủ, và tranh thủ...

Như con sóng vỗ vào bờ đá
Bạc đầu ghềnh còn vọng tiếng than!
Qua hết đại dương mà vẫn thiếu!
Gợn lại vì nhiều điều chưa thỏa!


Em có thấy có những điều tưởng như bình thường nhưng rất “kỳ lạ” trong cuộc sống của chúng ta không? Chúng ta lao vào cuộc sống hùng hục làm giàu như những con trâu, và rồi cầu nguyện sự giải thoát, sự phù hộ của Phật, một người có hơn 40 năm, sống nhờ của bố thí, cúng dường.

Chúng ta lo lắng vô cùng đến mất ăn, mất ngủ về chuyện nhà cửa, xe cộ, nhưng lại phó thác mình trong tay Chúa, một người sinh ra trong một máng cỏ khó nghèo, và bị đóng đinh trên thập tự giá cùng với hai gã trộm.

Buổi sáng anh hay đi ăn sáng với thằng bạn làm cùng dãy văn phòng, có vài lần nó cứ chỉ ông A, ông B, và nói rằng ông đó giàu lắm, có mấy cái nhà....Có lần anh hỏi ngược lại nó: vậy chứ có liên quan gì đến tao, tao đâu có tiêu tiền của nó, và ngược lại. Thằng bạn từ đó không nhắc tới chuyện ai giàu, ai nghèo nữa. Giàu-nghèo, có-không là duyên phận, và đã là duyên phận thì không ai giống ai, có vậy mới có những con người khác nhau, và những cuộc đời khác nhau. Tại sao ta phải “đòi” cho được để giàu giống như họ? Tại sao ta phải lất cất, ngẫng mặt lên trời “không thấy ai cả”, khi phải đối diện với một người có ít tiền ơn mình? Có khi nào em hỏi trái táo rằng tại sao nó không giống trái cam không? Nếu đã là trái cam, hãy là một trái cam tươi, và vui vẻ. Cũng vậy, nếu duyên phận là một trái táo, thì tại sao không vui. Công nương Diana của xứ Wales (lớn hơn anh em mình khoảng 5-6 tuổi) đã là một “quả táo” ngon lành, nhưng hình như bà không có nhiều hạnh phúc.

Đón thăng-trầm phút giây đang có
Nhận nợ-duyên an định từng ngày


Khi giàu hay nghèo đã không thành vấn đề nữa thì em sẽ thấy đời sống này bình an. Vâng, đời sống cũng sẽ có thăng trầm, có được có không, có còn có mất mỗi ngày, cũng giống như biển không khi nào ngớt sóng, nhưng tiếng sóng bây giờ vọng xa, vang vọng trong đêm như một lời kinh. Và em sẽ thấy mình hòa quyện với đời sống này, với tất cả mọi người xung quanh, vì đâu có gì khác nhau giữa những con người: “Máu ai cũng đỏ, và nước mắt ai cũng mặn”.

Như con sóng vỗ vào bờ đá
Tiếng vọng xa như một lời kinh
Đại dương, đất, trời, ta...bát ngát
Sóng cuốn đi...như nước vỗ...về!


Nguyên Đại

18 October 2013

God Morning

Hôm nay có bạn gởi lời chào buổi sáng "God Morning" (thay vì Good Morning).

À, há!  một "Morning of God" (buổi sáng của trời). Trời tặng cho một buổi sáng, mình không thể không quý món quà trời cho này được.

Chữ Good là God thêm "o"
Em (O) tốt là của trời cho, bạn nờ!

Một "Morning for God" (buổi sáng vì Trời). Buổi sáng vì những tất cả những điều trời cho: (tự nhiên) liên lạc được với một người bạn đã lạc mất nhau gần hai mươi năm (vừa gặp lại đã muốn "điều cha (tra)"!!!), ly cà phê tự pha buổi sáng thơm nóng, đứa con gái vui vẻ chào ba đi học. Trời đâu thích những điều rườm rà.

Tại sao vội vàng thành Phật
Đời còn vui nên chưa lật đật về
Trên trời đâu có đam mê
Nên buồn, giận, thương,yêu đâu dễ có

Chào bạn bè và những người thân: "God Morning"

Nguyên Đại
18/10/13

10 October 2013

Ếch

Thầy giáo: "Ếch ngồi đáy giếng thấy trời bằng vung" nghĩa là gì?
Tí: là khi mình là con ếch, thì mình chỉ thấy trời lớn bằng nắp vung, ạ
Tèo: là nếu ai thấy trời bằng nắp vung, thì người đó đang là con ếch, ạ
Thầy: hãy nhớ buổi học ngắn ngắn này, mình sẽ sống được vui vẻ.


fb/note: 10/10/13
hình: vintagechildrenbookskidloves.com




Mưa Thu

Ru em trời đất giao mùa
Ru em câu chuyện vui đùa... qua đêm
Ru em thu rớt bên thềm
Ngoài kia sương ướt đất mềm nở hoa
fb/status: 10/10/13

05 October 2013

đâu

đâu duyên đâu bến đâu bờ
đâu ta sinh tử mà chờ trăm năm
đâu em mấy đoạn tơ tằm
bể dâu còn nợ trăng rằm từ bi

fb/note: 5/10/13

04 October 2013

Ai mua thịt trâu?

Lúc sống thì quật cho ra
Đến khi chết ngắt vác loa tuyên truyền
Lúc sống thì bị xích xiềng
Đến khi chết ngắt đem tiền ra xoa
Lúc sống thì bắt nằm co
Đến khi chết ngắt “bác ơi, thương nào...”
Lúc sống bắt đứng hàng rào
Đến khi chết ngắt ngọt ngào cục xương

03 October 2013

Tản Mạn_2013-10

Lá Phong
Lá Phong Trần đơn độc
Độc mộc Thuận về đâu
                  FB-Cmt on tranh vẽ 1 chiếc lá Phong của TT

Ru
Ru em bằng nụ hôn xa
Cơn say face-book, biết là có duyên
Ru em một góc thần tiên
Bờ xa thơ dại, bên triền sóng xô

Tuổi
Người sẽ già đi theo năm tháng
Cuộc tình mình đâu có tháng năm
Kỷ niệm có bao giờ có tuổi
Trái tim vì thế mãi...bâng khuâng

Ra đi
Ra đi là cuộc về làng
Tri ân mạng hữu nhẹ nhàng nỗi đau

Người dưng
Bỗng dưng lại nhớ người dưng
Bỗng dưng mới khổ, quay lưng...không đành

Mặn Ngọt
Mặn ngọt là ở lòng mình
Nhiều it là bỡi chút tình, bạn ơi!

Nhớ
Đôi lúc nghe lòng chợt nhớ
Có một ngày tìm lại thuở xa xưa

Ru em
Ru em trời đất giao mùa
Ru em câu chuyện vui đùa...qua đêm
Ru em thu rớt bên thềm
Ngoài kia sương ướt đất mềm nở hoa

Cứ
Thôi cứ vậy! Cứ thương và cứ giận...
Sống mà em, hết ân hận bao giờ?

Chuyến bay chiều
Em về nhé! Mây hôn chiều lấp lánh
Chuyến bay buồn như cất cánh tình anh...

Facebook
Bạn thích những người bạn trên fb, bởi vì ở đó bạn được nghe, được đọc, được học hỏi, chia sẻ, được quan tâm...bạn cho gì bạn sẽ được đó: bạn lịch sự sẽ được đối xử lịch sự, bạn biết ngưỡng mộ, thưởng thức, bạn sẽ được ngưỡng mộ, thưởng thức...
Hỡi các ông xã, bà xã! Hãy học fb để quan tâm tới người bạn đời của bạn nhiều hơn: chia sẻ sẽ được chia sẻ, quan tâm sẽ được quan tâm, ngưỡng mộ sẽ được ngưỡng mộ, thưởng thức sẽ được thưởng thức...
Nếu bạn ích kỷ, bạn sẽ nhận lại sự ích kỷ. Nếu bạn thờ ơ, bạn sẽ nhận được sự thờ ơ. Phật nói: đó là luật Nhân Quả.
Tại sao bạn đang ôm một người đẹp trong vòng tay mà cứ sợ mất? Tại sao bạn đang gối đầu một cánh tay rắn chắc mà lại sợ cái màn hình computer, ipad?
Ngắm cuộc đời, ngắm fb và...nỗi sợ vụt bay :-)

29/10/13