Năm năm trại
cấm tớ mỏi mòn
“Chiến tranh”
vì một chuyện cỏn con
Tiếng giày “xến-xáng”
nằm thao thức
Giọng nói “cố-nường”
bỗng hóa quen
Năm năm trại
cấm tớ héo hon
Tiễn bạn đi
ra, cười! nước mắt...
Nằm chờ sữa
bánh, khóc...trẻ con!
Ơn Trời! tớ
thoát đi giờ chót
Năm năm trại
cấm tớ giật mình
Ngày tháng
bôn ba tưởng đã quên
Nhiều đêm thức
giấc, ta đâu nhỉ?
À há! nơi
đây mạng vẫn còn...
Năm năm trại
cấm tạ ơn nhau
Duyên trời
nên mới cùng tao ngộ
Ai đi, ai ở,
thôi! là số
Ơn đất còn
đây để nhớ nhau...
NĐ
5/9/13
Cùng bạn bè trại cấm...
Tạ ơn nhau...
No comments:
Post a Comment