(Tiếp theo phần 1...)
Trong quán cà phê,
GS: H...e...y, mời ông anh - GS đứng dậy, mời ông TC ngồi.
TC: Hôm nay tui đi uống cà phê với ông, bữa sau ông phải nhậu với tui nghen, không có từ chối đó, từ chối là nghỉ chơi đó. Ông TC vừa nói vừa cười giả lả.
GS: Oh, vậy là tui được lời rồi. GS cũng cười vui nhủn nhặn, khiêm cung.
TC: Lời lỗ gì ông, anh em quý nhau cái tình thôi; nhưng mà không tình không tiền gì cả. Tui thích uống rượu, ông thích uống cà phê, thích gì được nấy, khà...khà. Mình "dân chủ" cho nó vui, nó lâu dài, chứ cứ độc tài, tui chiều ông quài tui chịu gi thấu, mà bắt ông chiều tui quài, chắc ông "chẩu" sớm khà khà...
GS: (phóng khoáng, tình tiền trà rượu, việc cỏn con cũng nhìn với nhiều cách, cũng thú vị...) Ủa, ông cũng thích nói chuyện "chính chị, chính em" hả?
TC: Không, tui bán trái cây dính vô mấy vụ chính trị làm gì ông. Nhưng mà tui ngu gì dính zô mấy dụ đó ông. Không tính đời ông cố tui, vì tui không có biết ổng, tính đời ông nội tui trở xuống cha tui, tới tui, con tui, ông thấy có chế độ nào tồn tại lâu như vậy không. Tui thích chơi đường dài, không thích ngắn.
GS: (Im lặng, suy nghĩ...Cũng đúng chứ, chính trị có tính đoản kỳ, đời sống con người thì có tính trường kỳ qua nhiều thế hệ. Chính trị phải được sử dụng để phục vụ con người (chứ không phải điều ngược lại) thì sẽ có được sự lâu dài, còn nền chuyên chính nào bắt con người phục vụ cho nó, thì sẽ không thể tồn tại lâu dài được).
TC: Ông nghĩ gì mà sửng người vậy ông thầy. Tui nói ông nghe: ông bắt hai con gà bỏ vô trong cái lồng, cho cơm ăn nước uống nó cũng đá nhau ì xèo trong đó, còn nếu ông thả ra ngoài vườn thì nó tung tăng, cho dầu phải tự lo kiếm ăn. Tui thích làm con gà lăn lộn ngoài vườn hơn là con gà bị nhốt trong lồng đá nhau suốt ngày. Thôi, tui không biết nói nói chuyện "chính chị chính em" gì ông ơi! Ông thầy được mấy cháu rồi.
GS: Tui có hai cháu, thằng lớn 20 tuổi đang học năm 3 đại học, còn con bé đang học năm 12. Tụi nó không thích theo nghề tui, tụi nó nói nghệ thuật nghèo, đi làm thương mại nhiều tiền hơn.
TC: Đúng rồi, nó được sinh ra làm thằng đá banh, ông bắt nó học bơi, thì nó chỉ có uống nước bình bụng xong rồi nó bỏ nhà nó đi, bộ ông muốn nó bỏ ông đi sớm hay sao mà ông bắt buộc nó. Mà ông có bắt cũng không được. Thường, tui thấy cha mẹ muốn làm cái gì đó mà đời mình không làm được thì sinh con ra bắt nó làm cái mà mình muốn. Tui thí dụ như ông muốn làm Thủ Tướng đi, ông không làm được rồi ông bắt nó làm. Nó làm sao nổi, tội nó chứ, nó chỉ muốn đi đánh tennis thôi. Mình chơi dzậy đâu có công bình cho nó. Đời mình mình sống không xong, rồi bắt nó sống tiếp, rồi còn đời nó đâu...làm cha thì được, chứ ông "chơi cha" đâu có được.
GS: (Wow, tay này không mơ đâu à...) Còn anh thì sao, anh được mấy cháu?
TC: Tui chưa có cháu nào!
GS: Ủa, là sao?
TC: Đùa chơi chứ, tui có 3 đệ tử, thằng lớn năm cuối y khoa, con sau theo anh nó đang học năm hai, còn ông nhỏ mới học lớp 8, tui chưa biết ổng muốn gì.
GS: Wow, chúc mừng anh nghen, người ta mong 1 bác sĩ không có, anh tới hai bác sĩ, hay quá.
TC: Tui nói ông rồi, là do nó. Tui muốn cũng không được mà ông muốn cũng không được. Tui nói với nó: con muốn bán trái cây thì ra chợ ba giao cho một cái sạp rồi làm giống ba dzậy, còn không thì phải kiếm thầy mà học, thiếu tiền thì ba cho, chỉ vậy thôi, rồi tự nó nó học. Cho nên có chúc mừng thì chúc mừng nó, tui không làm cái gì hết. Tui chỉ giúp nó biết nó là ai, chứ không cần biết tui là ai, và cũng không cần biết ai là nó.
GS: (Wow, lão này đáo để nghen) Nhưng anh về già thì cũng có ít nhất là hai bác sĩ săn sóc, không sướng sao!
TC: Không, cái chuyện đó thì lại khác nữa...Ông TC cao giọng... Bây giờ thì tui làm tui ăn, mai mốt có sống tới đó thì vô viện dưỡng lão nói chuyện với mấy ông bạn già sướng hơn; còn ở nhà: tui hành nó, nó hành tui, riết chặp điên hết. Cho nên cái chuyện sinh con, làm bán mạng lo cho con ăn học thành tài, để mai mốt nhờ tụi nó là xưa rồi ông, xưa rồi "Diễm".
GS: Nhưng có hai đứa con làm bác sĩ, ông cũng nở mặt nở mày chứ, ông nói sao vậy.
TC: Không, lâu lâu có họp hành chi đó thì nó giới thiệu đây là ba, đây là má; rồi, xong rồi đó. Tui cũng đâu biết nói gì với mấy ông bà đó đâu, mệt thấy mẹ!
GS: (trầm ngâm...tay này nói chuyện quái thật... nhưng đâu phải vô lý) Chị ở nhà khoẻ chứ? À, hôm trước về cái chuyện, ông đối phó với bà vợ hay càm ràm tui thấy cũng hay, tui cứ suy nghĩ mãi.
TC: Ông đừng nghĩ là bả sai, mà nghĩ là bả đúng thì làm sao cải.
GS: Là sao, ông nói giỡn chơi quài!
TC: Tui kể ông nghe một chuyện để ông hiểu ý của tui: hôm trước có cô kia bán hàng cho tui, được một thời gian, rồi cô ấy sang bán hàng cho cái gian hàng của người khác cách chỗ tui mấy quầy. Một ngày kia, không biết chuyện gì, cô chửi tui như tát nước ông. Trời, ông cũng biết dân chợ rồi đó, khi chửi đâu có văn chương như ông. Trời ơi, chửi quá chừng luôn, nhưng tui không nói gì hết.
GS: Sao ông hay vậy?
TC: Tui cứ nghĩ nếu cô ấy còn làm cho tui, thì cô đâu dám chửi như dzậy, bây giờ cô ấy sang làm cho người khác, thì cái vị trí nó đã đổi rồi. Cô ấy đứng ở cái vị trí mà cô có thể chửi được. Và, ở cái vị trí mà cô chửi được, mà cô chửi được thì là cô ấy đúng. Mà đã là đúng rồi thì ông nói làm cái gì, không lẽ ông ra chửi tay đôi với cô hay đi "quánh" lộn. Thiên hạ đi qua tưởng hai người khùng, họ đâu biết con mẹ gì đâu! Họ đâu có thì giờ để nghe rồi phán xử ai đúng ai sai, mà ông cần sự phán xử của họ làm cái gì. Tui cần họ mua trái cây chứ đâu cần họ phán xử tui.
GS: Nhưng mà tui hỏi ông là về chuyện vợ chửi mà, đâu phải người ngoài chửi.
TC: Trời quơi! Người ngoài chửi ông, ông còn cho là người ta đúng, còn vợ chửi thì ông cứ coi như là ở cái vị trí của bả, bả nói vậy là đúng đi. Người ngoài, ông "đúng" được; sao vợ ông, mà ông lại không "đúng" được. Ông cứ nghĩ là: bà ấy là như vậy, bà ở cái chỗ đó, bà ấy nói như vậy là đúng, là được rồi.
GS: Hay, tui nói thiệt lòng, tui....phục ông. Ông GS chợt im lặng (đây chính là tư tưởng bất nhị của Phật Giáo, cha nội này ở đâu vậy?).
TC: Nhưng tui nói ông, chiêu này mới độc nè: bà chửi, ông đi một ngày; bà chửi nữa, ông đi qua đêm luôn. Bà chửi nữa, ông chơi nguyên tuần cho tui. Nhưng mà tui nghĩ, qua đêm là bả bắt đầu sợ rồi, ông đừng lo.
GS: Nhưng chơi luôn một tuần, mà còn chửi thì sao (GS bất chợt nhận ra mình đang nói cái ngôn ngữ của người đối diện)
TC: Thì đi luôn chứ sao, ông được giải thoát...nhiều người muốn mà không được đấy ông ạ, sao ông bận tâm dữ dzậy....khà khà....Thôi tui phải đi làm, bữa sau ông nhậu với tui ha. Cảm ơn ông ly cà phê nghen.
GS: (nhìn theo ông bạn bán trái cây, ngồi trầm ngâm một lát, rồi lẩm bẩm) Hay...hay thiệt...
Nhật Quang - Nguyên Đại
19/9/2013