30 September 2013

Buồn

Có nỗi nhớ làm ta thao thức
Có nỗi buồn vương trên nụ cười
Thu qua đi mùa xa sương khói
Lê bước buồn, đợi tháng năm trôi...

NĐ - 30/9/13

Autumn Images

29 September 2013

Tình

Tình đắng! Em lấy thương làm ngọt
Tình mòn! Kỷ niệm đẹp ướp xanh
Tình đầu thường thì rất mong manh!
Tình xa...em biết có ngọt lành?


29/9/13

28 September 2013

Dừng

Yêu, thương, buồn, hờn, giận...
Đâu đó một điểm dừng
Đổ xuống rồi lại dựng
Tình thật khó dửng dưng!


28/9/13

27 September 2013

Sống

Sóng...
Thêm dấu ô - thăng trầm,
Sống...phải là vậy.
Tự nhiên mà!


27/9/13

19 September 2013

Giáo Sư và Người Bán Trái Cây (Phần 2)


(Tiếp theo phần 1...)

Trong quán cà phê,

GS: H...e...y, mời ông anh - GS đứng dậy, mời ông TC ngồi.

TC: Hôm nay tui đi uống cà phê với ông, bữa sau ông phải nhậu với tui nghen, không có từ chối đó, từ chối là nghỉ chơi đó. Ông TC vừa nói vừa cười giả lả.

GS: Oh, vậy là tui được lời rồi. GS cũng cười vui nhủn nhặn, khiêm cung.

TC: Lời lỗ gì ông, anh em quý nhau cái tình thôi; nhưng mà không tình không tiền gì cả. Tui thích uống rượu, ông thích uống cà phê, thích gì được nấy, khà...khà. Mình "dân chủ" cho nó vui, nó lâu dài, chứ cứ độc tài, tui chiều ông quài tui chịu gi thấu, mà bắt ông chiều tui quài, chắc ông "chẩu" sớm khà khà...

GS: (phóng khoáng, tình tiền trà rượu, việc cỏn con cũng nhìn với nhiều cách, cũng thú vị...) Ủa, ông cũng thích nói chuyện "chính chị, chính em" hả?

TC: Không, tui bán trái cây dính vô mấy vụ chính trị làm gì ông. Nhưng mà tui ngu gì dính zô mấy dụ đó ông. Không tính đời ông cố tui, vì tui không có biết ổng, tính đời ông nội tui trở xuống cha tui, tới tui, con tui, ông thấy có chế độ nào tồn tại lâu như vậy không. Tui thích chơi đường dài, không thích ngắn.

GS: (Im lặng, suy nghĩ...Cũng đúng chứ, chính trị có tính đoản kỳ, đời sống con người thì có tính trường kỳ qua nhiều thế hệ. Chính trị phải được sử dụng để phục vụ con người (chứ không phải điều ngược lại) thì sẽ có được sự lâu dài, còn nền chuyên chính nào bắt con người phục vụ cho nó, thì sẽ không thể tồn tại lâu dài được).

TC: Ông nghĩ gì mà sửng người vậy ông thầy. Tui nói ông nghe: ông bắt hai con gà bỏ vô trong cái lồng, cho cơm ăn nước uống nó cũng đá nhau ì xèo trong đó, còn nếu ông thả ra ngoài vườn thì nó tung tăng, cho dầu phải tự lo kiếm ăn. Tui thích làm con gà lăn lộn ngoài vườn hơn là con gà bị nhốt trong lồng đá nhau suốt ngày. Thôi, tui không biết nói nói chuyện "chính chị chính em" gì ông ơi! Ông thầy được mấy cháu rồi.

GS: Tui có hai cháu, thằng lớn 20 tuổi đang học năm 3 đại học, còn con bé đang học năm 12. Tụi nó không thích theo nghề tui, tụi nó nói nghệ thuật nghèo, đi làm thương mại nhiều tiền hơn.

TC: Đúng rồi, nó được sinh ra làm thằng đá banh, ông bắt nó học bơi, thì nó chỉ có uống nước bình bụng xong rồi nó bỏ nhà nó đi, bộ ông muốn nó bỏ ông đi sớm hay sao mà ông bắt buộc nó. Mà ông có bắt cũng không được. Thường, tui thấy cha mẹ muốn làm cái gì đó mà đời mình không làm được thì sinh con ra bắt nó làm cái mà mình muốn. Tui thí dụ như ông muốn làm Thủ Tướng đi, ông không làm được rồi ông bắt nó làm. Nó làm sao nổi, tội nó chứ, nó chỉ muốn đi đánh tennis thôi. Mình chơi dzậy đâu có công bình cho nó. Đời mình mình sống không xong, rồi bắt nó sống tiếp, rồi còn đời nó đâu...làm cha thì được, chứ ông "chơi cha" đâu có được.

GS: (Wow, tay này không mơ đâu à...) Còn anh thì sao, anh được mấy cháu?

TC: Tui chưa có cháu nào!

GS: Ủa, là sao?

TC: Đùa chơi chứ, tui có 3 đệ tử, thằng lớn năm cuối y khoa, con sau theo anh nó đang học năm hai, còn ông nhỏ mới học lớp 8, tui chưa biết ổng muốn gì.

GS: Wow, chúc mừng anh nghen, người ta mong 1 bác sĩ không có, anh tới hai bác sĩ, hay quá.

TC: Tui nói ông rồi, là do nó. Tui muốn cũng không được mà ông muốn cũng không được. Tui nói với nó: con muốn bán trái cây thì ra chợ ba giao cho một cái sạp rồi làm giống ba dzậy, còn không thì phải kiếm thầy mà học, thiếu tiền thì ba cho, chỉ vậy thôi, rồi tự nó nó học. Cho nên có chúc mừng thì chúc mừng nó, tui không làm cái gì hết. Tui chỉ giúp nó biết nó là ai, chứ không cần biết tui là ai, và cũng không cần biết ai là nó.

GS: (Wow, lão này đáo để nghen) Nhưng anh về già thì cũng có ít nhất là hai bác sĩ săn sóc, không sướng sao!

TC: Không, cái chuyện đó thì lại khác nữa...Ông TC cao giọng... Bây giờ thì tui làm tui ăn, mai mốt có sống tới đó thì vô viện dưỡng lão nói chuyện với mấy ông bạn già sướng hơn; còn ở nhà: tui hành nó, nó hành tui, riết chặp điên hết. Cho nên cái chuyện sinh con, làm bán mạng lo cho con ăn học thành tài, để mai mốt nhờ tụi nó là xưa rồi ông, xưa rồi "Diễm".

GS: Nhưng có hai đứa con làm bác sĩ, ông cũng nở mặt nở mày chứ, ông nói sao vậy.

TC: Không, lâu lâu có họp hành chi đó thì nó giới thiệu đây là ba, đây là má; rồi, xong rồi đó. Tui cũng đâu biết nói gì với mấy ông bà đó đâu, mệt thấy mẹ!

GS: (trầm ngâm...tay này nói chuyện quái thật... nhưng đâu phải vô lý) Chị ở nhà khoẻ chứ? À, hôm trước về cái chuyện, ông đối phó với bà vợ hay càm ràm tui thấy cũng hay, tui cứ suy nghĩ mãi.

TC: Ông đừng nghĩ là bả sai, mà nghĩ là bả đúng thì làm sao cải.

GS: Là sao, ông nói giỡn chơi quài!

TC: Tui kể ông nghe một chuyện để ông hiểu ý của tui: hôm trước có cô kia bán hàng cho tui, được một thời gian, rồi cô ấy sang bán hàng cho cái gian hàng của người khác cách chỗ tui mấy quầy. Một ngày kia, không biết chuyện gì, cô chửi tui như tát nước ông. Trời, ông cũng biết dân chợ rồi đó, khi chửi đâu có văn chương như ông. Trời ơi, chửi quá chừng luôn, nhưng tui không nói gì hết.
GS: Sao ông hay vậy?

TC: Tui cứ nghĩ nếu cô ấy còn làm cho tui, thì cô đâu dám chửi như dzậy, bây giờ cô ấy sang làm cho người khác, thì cái vị trí nó đã đổi rồi. Cô ấy đứng ở cái vị trí mà cô có thể chửi được. Và, ở cái vị trí mà cô chửi được, mà cô chửi được  thì là cô ấy đúng. Mà đã là đúng rồi thì ông nói làm cái gì, không lẽ ông ra chửi tay đôi với cô hay đi "quánh" lộn. Thiên hạ đi qua tưởng hai người khùng, họ đâu biết con mẹ gì đâu! Họ đâu có thì giờ để nghe rồi phán xử ai đúng ai sai, mà ông cần sự phán xử của họ làm cái gì. Tui cần họ mua trái cây chứ đâu cần họ phán xử tui.

GS: Nhưng mà tui hỏi ông là về chuyện vợ chửi mà, đâu phải người ngoài chửi.

TC: Trời quơi! Người ngoài chửi ông, ông còn cho là người ta đúng, còn vợ chửi thì ông cứ coi như là ở cái vị trí của bả, bả nói vậy là đúng đi. Người ngoài, ông "đúng" được; sao vợ ông, mà ông lại không "đúng" được. Ông cứ nghĩ là: bà ấy là như vậy, bà ở cái chỗ đó, bà ấy nói như vậy là đúng, là được rồi.

GS: Hay, tui nói thiệt lòng, tui....phục ông. Ông GS chợt im lặng (đây chính là tư tưởng bất nhị của Phật Giáo, cha nội này ở đâu vậy?).

TC: Nhưng tui nói ông, chiêu này mới độc nè: bà chửi, ông đi một ngày; bà chửi nữa, ông đi qua đêm luôn. Bà chửi nữa, ông chơi nguyên tuần cho tui. Nhưng mà tui nghĩ, qua đêm là bả bắt đầu sợ rồi, ông đừng lo.

GS: Nhưng chơi luôn một tuần, mà còn chửi thì sao (GS bất chợt nhận ra mình đang nói cái ngôn ngữ của người đối diện)

TC: Thì đi luôn chứ sao, ông được giải thoát...nhiều người muốn mà không được đấy ông ạ, sao ông bận tâm dữ dzậy....khà khà....Thôi tui phải đi làm, bữa sau ông nhậu với tui ha. Cảm ơn ông ly cà phê nghen.

GS: (nhìn theo ông bạn bán trái cây, ngồi trầm ngâm một lát, rồi lẩm bẩm) Hay...hay thiệt...

Nhật Quang - Nguyên Đại
19/9/2013

16 September 2013

Giáo Sư và Người Bán Trái Cây - Phần 1



Ngày kia một vị giáo sư (GS) gặp một người bán trái cây ở chợ (TC), khi đi dạo trong công viên gần nhà.

TC: Sao thấy thầy không được vui vậy, có chuyện gì không?

GS: Hơi nhức đầu, vì mấy người bạn không hợp ý, cải vả mệt quá!

TC: Mắc mớ chi ông phải nhức đầu. Bà xã tui chửi tui quài mà tui đâu có nhức đầu đâu!

GS: Tại sao?

TC: Tui cứ nghĩ là qua cơn mưa trời lại nắng thôi.

GS: (Suy nghĩ: đây không phải là nguyên lý vô thường trong đạo Phật sao, nghĩa là chuyện gì cũng đều có sinh có diệt). Nhưng chẳng lẽ ông để cho bà xã ông nói hoài, mà ông không nổi giận nói lại sao, ông GS nói tiếp.

TC: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" nghĩa là cảnh gì kệ (mẹ) nó đi, trong lòng ông nghĩ gì mới là vấn đề. Bà nói gì kệ đi, tui để trong lòng làm gì cho nhức đầu.

GS: (Suy nghĩ: Đây không phải là câu trong Kinh Bát Nhã sao? Sắc tức thị không - Để cho tâm tư rỗng lặng; và: tâm không chấp vào hình tướng thì làm sao vướng - Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm (của Lục Tổ Huệ Năng) sao?) Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, làm sao người ta nói mà ông không giận được; GS nói.

TC: "Giận mất khôn" mà ! Ai cũng học như vậy cả, nhưng mà làm được hay không mới là chuyện đáng nói. Học thì thằng nào cầm nổi cây viết cũng có thể học được, nhưng mà "thức" mới là quan trọng chứ. Có học mà không biết áp dụng thì con vẹt cũng làm được. Có "học" mà không có "thức" thì học để làm gì, để mang cái bằng về nhát, hay mặc áo đi lung tung lừa gạt thiên hạ.

GS: (Suy nghĩ: Không phải Phật dạy "hãy tự thắp đuốc lên mà đi" nghĩa là phải tự mình nhận ra con đường của mình sao. Đạo Phật là đạo của sự tỉnh thức, là ứng dụng những điều đã học vào cuộc sống chứ đâu phải cứ lập lại những điều đã cũ, "thằng cha" này thật đáo để). Hey, ông có đọc kinh Phật không ông, sao ông nói chuyện kinh thế; GS nói.

TC: Tui không có học, ông thấy tui tóc dài (ông bán trái cây để tóc dài) không? Mấy ông đạo hủ mà gặp tui, ổng đâu thèm nói chuyện. Nhưng đọc kinh làm con mẹ gì, ông không hiểu cái gì trong đó thì đọc mỏi miệng chả giải quyết được cái gì cả.

GS: (Suy nghĩ: Phật dạy: theo ta mà không hiểu ta là phỉ báng ta; "thằng cha" này nói chuyện lung tung, nhưng "trúng" đó). Tui nghĩ ông có căn cơ đó, nếu mà ông được học hành có thể ông sẽ làm người có chức vụ, tui thành thật nghĩ như vậy; GS nói.

TC: Đâu phải ai muốn học là học được đâu, ba má tui nghèo, tui từ nhỏ đã lăn lóc ở chợ đời, tui học ở chợ đời thôi. Nhưng tui nghĩ mấy người làm lớn đó chưa chắc họ đã được nhiều hạnh phúc, và tui nghĩ cuộc đời của một con người gọi là thành công khi họ có nhiều ngày hạnh phúc hơn là những ngày buồn bã. Tui chấp nhận đời tui là như vậy, bây giờ tui cũng có thể muốn mua cái gì thì tui mua, dù tui không giàu; nhưng tui có ít nhu cầu: Ăn thì ông cũng biết rồi: cho là ông ăn những gì ông thích đi - nhưng ông có dám ăn nhiều không; mặc thì cũng vậy, không lạnh là được rồi; còn tui ngủ cũng chỉ có nửa cái giường thôi; làm chi mà sóng gió dữ vậy.

GS: (Suy nghĩ: Đây không phải là chữ Giới (giới hạn), Định (bình an) và Tuệ (thấy xa) trong nhà Phật sao?). Hey, ông có số điện thoại không, GS hỏi.

TC: Chi?

GS: Giờ tui phải đi, ông cho tui số điện thoại, tui sẽ kính mời ông đi uống cà phê với tui một bữa.

TC: Ok, 04..., rồi bữa sau nếu ông thích thì mình nói chuyện trai (và) gái cho vui, kaka....

Nhật Quang - Nguyên Đại
16/9/13

09 September 2013

Eo Gió

Quê em í, làng Nhơn Lý
Nhỏ thôi anh, là Eo Gió
Dễ thương chứ! Làm sao biết?
Biết chứ em! ...Vì eo nhỏ :-)

Lại gần đây, nghe anh nói
Sẽ gọi em là O nhé!
Muốn gì đây, là "ông" đó!...
Ôm eo O...làm O giéo!

Mai mốt mình về Nhơn Lý
Sóng nhỏ to đã qua rồi
Hạnh phúc chỉ là rất nhỏ
Tựa vai nhau...bờ Eo Gió


fb: 9/9/13

05 September 2013

Trại Cấm

Năm năm trại cấm tớ mỏi mòn
“Chiến tranh” vì một chuyện cỏn con
Tiếng giày “xến-xáng” nằm thao thức
Giọng nói “cố-nường” bỗng hóa quen

Năm năm trại cấm tớ héo hon
Tiễn bạn đi ra, cười! nước mắt...
Nằm chờ sữa bánh, khóc...trẻ con!
Ơn Trời! tớ thoát đi giờ chót

Năm năm trại cấm tớ giật mình
Ngày tháng bôn ba tưởng đã quên
Nhiều đêm thức giấc, ta đâu nhỉ?
À há! nơi đây mạng vẫn còn...

Năm năm trại cấm tạ ơn nhau
Duyên trời nên mới cùng tao ngộ
Ai đi, ai ở, thôi! là số
Ơn đất còn đây để nhớ nhau...


5/9/13
Cùng bạn bè trại cấm...
Tạ ơn nhau...

Tôi đi làm...


Người kể tôi nghe một chuyện tình
Áo cơm đùm bọc thuở điêu linh
Chàng đi áo trắng tan trong gió
Thiếp buồn mắt ướt lệ lặng thinh

Người kể tôi nghe một chuyện nhà
Con dại chữ tài to hơn hiếu
Giành nhà mà chửi chị, mắng cha
Nước mắt mẹ già tuôn lả chả

Người kể tôi nghe một chuyện cười
Cưới thì là giả, tình bỗng thật
Giấy giả, nhưng duyên làm sao giả
Lạy trời! người con cưới yêu con :-)

Người kể tôi nghe một chuyện đời
Thương nhau từ lúc còn tay trắng
Nỡ phụ tình nhau, án lệnh tòa
Chia nhà, chia của, nợ, con xa...

Có lẽ kiếp trước tôi khùng lắm
Làm con ve hát suốt mùa hè
Nên đời này làm người nghe kể
Chuyện mọi nhà, chợt thấy...rất thương


9/13

04 September 2013

Tản mạn

Chiếc lá (Thu cánh nâu)
Không phải chiếc lá vàng cuối thu
Ta còn em nụ cười sắc đỏ

Bãi Trứng (Quy Nhơn)
Đá quê tròn mãi không mòn
Người đi bạc sóng vẫn còn nhớ thương

Bờ Đê - Cây Si (Sanh)
Anh đi anh nhớ nhà ghê!
Nhớ cây si cắm bờ đê quê mình

Gánh hàng hoa
Nếu gánh đời thường mà nhẹ thế!
Cười chứ em hưng phế, thăng trầm

Tách Trà
Phật ở đây, và ta ở đây
Tách trà buổi sáng thơm hương đầy
Nâng lên, vội vả, chao ôi!...sóng
Từng ngụm, thăng trầm, hạnh phúc đây.

Vết Thương Tỵ Nạn
"Người đi, kẻ ở, vài người mất
Cuộc đời tỵ nạn một vết thương" (1)
Vết thương tưởng đã liền da
Nhiều đêm thức giấc...ui cha...vẫn còn
Người đi nước chảy đá mòn
Bao năm phiêu bạt vẫn còn nhớ thương

(1) Thơ Đỗ Thiện Nhân  - Viết cho mảnh đời tỵ nạn


Má Năm
Mẹ sinh một đời thơ
Con chép từ hoa gạo
Bông lúa thơm mùi sữa
Con vẽ hình giấc mơ...
Tặng TT & LA


Phù Thủy
"Có bà phù thủy cầm cây chổi
Quét dọn sân chùa trước lúc bay" (2)
Bà ơi! Nếu thấy chùa nhiều rác
Xin chớ mạnh tay, Phật hãy còn...

(2) Thơ Tiểu Mục Đồng


Thôi em
Mọi chuyện sẽ qua đi em ạ
Buồn bực chi mà dạ không vui
Ngày sẽ qua đi không trở lại
Cười vui đi, chớ khóc hoài


Lâu Đài Nước Đá
Con biết những lâu đài nước đá
Một ngày nào sẽ chảy tan ra
Vì cha yêu mẹ, con nhiều lắm!
Chúng ta sẽ mãi mãi một nhà

Chúc gia đình Giao khỏe và hạnh phúc


Cánh Gà
"Cánh gà" tớ quất luôn hai cái
Xíu nữa thì bay tuột...xuống đài

Dựa Cây Cổ Thụ
Dựa cây cổ thụ không rung
Dựa ai trẻ quá thì run "thấy bà"!

Nón Ngựa
Ai duyên nón ngựa Phú Gia
Bờm chê tài lộc hít hà...nắm xôi

Con hổ
"Xưa, ta như hổ rừng xanh
Từ ngày xuống núi trở thành cún con"
                                         Thơ "Bác Thiện"/Đỗ Thiện Nhân - Norway

Xuống núi mà được bình an
Ở trên cao ấy, sói lang rất nhiều

Thích
Dẫu biết,
Đạo dắt con về nơi Cực Lạc
Trời ơi!
Con vẫn cứ thích...lạc đường trần 


1FB:11/9/13



Cà phê buổi sáng
có lúc nhìn sâu thẳm
chợt thấy mình mất dấu...
nỗi đau xa...
chìm vào khoảng không
không dội lại...
niềm vui nhỏ lăn tăn như gợn sóng
cười trên mặt hồ...
(đắc đạo rồi chăng? :-))


cà phê một mình
FB-13/9/13


Cà phê buổi chiều
Đôi lúc cần phải một mình
Lạnh, phê, ngọt, đắng vực tình khuất sâu
Đôi lúc bất chợt quay đầu
Nghe cơn mưa tới, em đâu bây giờ ?...

13/9/13
FB: (Buổi sáng nắng đắc đạo, buổi chiều mưa hết đắc đạo...quậy tiếp!)

Tách Trà
Bây giờ mình mới hiểu ra
Muốn phê phải có "chách chà" mới phê
(Cà phê phải có tách trà mới phê)

Tôi và Ta
Xin tôi một sang không ta
Xin ta cùng với bao la cuộc đời

FB: 7/9/13

Chữ Tình
"Ầu ơ...dí dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi"
Khó đi mà cũng muốn đi
Đi hoài cũng vấp...cái chi chữ tình?

FB: 7/9/13


Bà Xã
Thôi thì "nhắm mắt đưa chân"
Mai sau tay trắng cũng ngần ấy thôi
FB: 7/9/13

Hãy Đi
Trái đất tròn
Nên con đường dài nhất
Cũng trở về nơi đã khởi hành
Ta đi từ Không đến Có, và
Dứt khoát sẽ trở về Không
Nhưng không ai muốn đứng lại
Vậy thì,
Hãy đi với nụ cười trên môi
Thay vì
Với khuôn mặt cau có, hay nước mắt.

FaceBook (FB) 4.00am, 19/9/13



Ngủ đi em
Ngủ đi em, mộng bình thường
Ru em sẳn tiếng thùy dương mấy bờ
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ
Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi
                                               Huy Cận/Ngậm Ngùi


Ngủ đi em, mộng bên đời
Ru em face-book nhiều lời bay đi...
Ru em mess-age tình si
“Mess” là rối lắm, “age” thì già hơn
“Face” cười tươi, lúc giận hờn
“Book” ghi nhật ký vui còn, buồn thôi.
NĐ/Facebook-Message

FB

Thác Voi
Em đã biết phía sau là thác lũ
Nên nâng niu từng khoảnh khắc phù du
FB-23/9/13 - Comment on Tran Thuan


Buồn
Buồn kéo mình quỵ xuống
Buông nhẹ cánh bay lên
FB - 23/9/13 - Comment on Thu Suong Le


Em hãy cùng ta mơ
Những ngọn đồi sắc đỏ
FB - 23/9/13  - Comment on Tran Thuan

Bay
Không có gì bay mãi đâu em!
Sẽ có lúc phải đáp xuống êm
Đời sống, đóa hồng gai thơm ngát
Tránh gai đi, và khẻ cúi đầu
FB - 24/9/13 - Comment on Hang Nguyen

Quán Nhậu
Ta biết cuộc đời là quán nhậu
Nên mời em tới để cùng say
FB - Status 28/9/13

Họa từ
Ta cứ ngỡ cõi trần là quán nhậu
Nên vô làm vài xị, thế là say
Đinh Hùng/Tiểu Mục Đồng

Ta biết cõi trần là cuộc rượu
Cho nên không muốn tỉnh một mình
FB - 28/9/13 - Comment on "Bác Thiện" note

Mạng
Còn mạng thì chơi hơi lâu
Bạt mạng thì cũng lầu bầu chút thôi

Mạng: Internet
Chơi: Fb
FB - 29/9/13 - Comment on Tran Thuan's post