Em
Khi em bệnh, cái mà em cần không
chỉ là một lời nói “thuốc, uống đi”; em cần nhiều hơn thế: một ánh mắt quan
tâm, một cử chỉ săn sóc nhỏ, một bàn tay ấm, một chén trà gừng, tất cả những điều
đó có thể không đem đến một lợi ích thiết thực nào, hay có vẻ như “vô tích sự”,
nhưng đó là điều “dài dòng” cần thiết.
Khi em buồn, cái mà em cần không
chỉ là một vài chữ “buồn có lợi gì đâu”, em cần nhiều hơn thế: một đôi tai biết
lắng nghe em kể lể, một ánh mắt khích lệ, một chuyện cười không duyên lắm để cố
gắng lôi em ra khỏi những suy nghĩ thất vọng, tất cả những điều đó có thể không
làm em thoát ra khỏi tức khắc những bi quan, nhưng đó là điều “dài dòng” cần
thiết.
Khi em mất mát người thân, cái mà
em cần không phải là một câu “số phận mà! ai cũng phải chết”, em cần một vòng
tay ôm, em cần những giọt nước mắt thông cảm, em cần một nhắc nhở về những kỷ
niệm đẹp đã trải qua với người quá cố, em cần chia sẻ kinh nghiệm của sự mất
mát, tất cả những điều đó không làm cho người chết có thể hồi sinh, nhưng đó là
điều “dài dòng” cần thiết.
Và đó là lý do tại sao một cựu
quân nhân và cảnh sát dã chiến Mỹ, người được huấn luyện để tiêu diệt mạng sống
một cách hiệu quả, viết một bức thư dài để chia sẻ với gia đình của một thanh
niên Úc mà ông không hề quen biết, người đã bị giết với không một lý do nào; vì
có người “buồn buồn, bắn chơi”, trên đường phố Hoa Kỳ thứ Sáu tuần qua; đó là
điều “dài dòng” cần thiết, rất cần thiết cho gia đình của Christopher Lane, và rất
cần thiết trong thời đại của chúng ta.
Anh
No comments:
Post a Comment