10 December 2013

Đâu Có Phù Du


Vài giọt mưa
Tưởng chừng hư không
Từng giọt mưa...mỗi ngày...hạt đất thấm
Đất dậy...chồi
Đâu có cơn mưa nào vô ích

Gió một cơn
Lay động xôn xao
Từng cơn gió...mỗi ngày...hạt cỏ bay
Đồi cát...xanh
Đâu có cơn gió nào vô ích


Gió mưa đâu có phù du
Gió xua đồi cát, mưa ru hạt mầm

Nguyên Đại
9/12/13

08 December 2013

Về Sau

http://www.youtube.com/watch?v=tS-DmhSXL7A

Từ đây xa mãi...người ơi
Như cánh chim vụt bay
Như nắng xa tầm tay
Xa rồi...

Từ đây yêu mãi...người ơi
Ôm vết thương trầm kha
Thôi ước mơ vụt xa
Vụt xa...

ĐK:
Thì thôi em hỡi
Xin hãy quên tình nhau
Thì thôi em hỡi
Thôi cố quên tình đau

Thì thôi em hỡi
Tiễn nhau qua đời nhau
Dấu yêu thương trùng vây
Giữ cho nhau từ đây


Từ đây bên ấy...người ơi
Ai bước đi đường ai
Thôi gió mưa về sau
Âm thầm

Từ đây thôi nhé...từ giã
Trên bước chân lặng lẽ
Chôn kín đi niềm đau
Về sau...

Nguyên Đại
8/12/13
Phỏng theo giai điệu của bản song tấu
Violin/Piano – Song from A Secret Garden/Secret Garden


02 December 2013

Đau

Nếu buồn, cứ buồn đi, đừng miễn cưỡng vui
Đừng trợn mắt nuốt những viên thuốc hình ông Phật
Đừng vội vàng quỳ hát mếu những lời yêu thánh giá
Cứ tìm và kiếm những nỗi đau
Để ngắm thật lâu, để sầu, để hận, và để đau và...để yêu
Khi yêu, sẽ không còn sợ
Không sợ, nên mình đã vượt qua, và để lại đằng sau
Những nỗi đau...


2/12/13
fb cmt Trà Hoa Nữ

Ngày Xưa

...Cái thời cởi áo tắm mưa
Đường chưa cách mạng nên thừa ngây thơ

fb chia sẻ_2/12/13


HOÀI CỔ
               Thơ: Võ Trung Hiếu


Tự dưng ngồi nhớ ngày xưa
Cái thời đất nước còn chưa giàu - nghèo
Cái thời tình người trong veo
Cái thời mảnh ruộng con heo nuôi người

Cái thời nghèo rách mồng tơi
Nhưng rất ít những chuyện đời trái ngang
Cái thời quan chưa kịp tham
Và dân thời ấy chưa gian chưa liều

Cái thời mà người ta yêu
Không cần phải tốn thật nhiều đô-la
Cái thời hiếu với mẹ cha
Kính thầy yêu bạn, kính bà thương ông

Cái thời cái áo cái quần
Vá lên vá xuống mà tâm nguyên lành
Cái thời rau đắng nấu canh
Đơn sơ mà đượm thắm tình quê hương

Cái thời thong thả ra đường
Còn chưa có bọn bất lương hoành hành
Cái thời êm ả hoà bình
Đi đâu cũng gặp xông xênh nụ cười

Giá mà đất nước của tôi
Người ta sống được như thời ngày xưa


29.10.2012


Hình VTH Fb



30 November 2013

Chaconne

http://www.last.fm/music/Secret+Garden/Songs+From+a+Secret+Garden/Chaconne

http://hn.m.nhac.vui.vn/chaconne-secret-garden-m
17432c53p775a263.html#BOX_CHIA_SE_MEDIA_START

Chiều nắng tắt tìm nhau còn đâu
Thời áo trắng vụt qua
Còn tiếc nhớ gọi nhau
Trên ngày tháng cũ miệt mài...

Từng vết dấu gọi tên trùng khơi
Đời gió cuốn nhớ thương
Màu mắt biếc người ơi
Ngút ngàn...

ĐK:
Từng sóng đó bặt tăm
Từng vết dấu gọi tên
Rồi tiếc nhớ chìm sâu
Như mộng mơ thuở nào...

Mùa gió tuyết tìm nhau
Ngày nắng ấm còn đâu
Còn đắm đuối gọi nhau
Như đợi nhau kiếp nào...


Còn chới với tìm nhau tình ơi
Đời sóng gió vực sâu
Đừng níu mãi niềm đau
Trên triền năm tháng muộn phiền

Đừng nuối tiếc tìm nhau người ơi
Mà lòng nghe buốt đau
Hãy cất giữ tình nhau
Kiếp này...

Nguyên Đại
30/11/13
viết lời thơ phỏng theo giai điệu của bài hòa tấu
Violon-Piano/Chaconne/Secret Garden


Tản Mạn_2013-11

Hiểu và Yêu
Văn ta là văng ta
Từ ta mới hiểu ta
Trọn vẹn
Thơ ta hơi thở ta
Hôn ta mới yêu ta
Trọn vẹn

2/11/13

Phải để cái ta của mình xuống mới đủ tay để nâng niu cái ta của bạn mình :-), nên khi gặp bạn, mình bắt tay nhau :-)
fb cmt - Từ bài thơ của Rêu Rêu

Hoàng Hôn
Hãy cứ đẹp đừng sợ tắt
Hoàng hôn nâng niu từng khắc yêu thương

2/11/13
fb cmt - Hình Hoàng Hôn của Rêu Rêu

Biệt Ly
Thôi để tang cho một cuộc tình
Tặng người đi một đóa hoa xinh
Một mai nắng có vương thềm cũ
Ừ nhỉ! Còn hương một mối tình...

3/11/13
fb cmt - bài thơ của Rêu Rêu

Bánh Lọc
Bánh lọc Huế nhỏ
Ăn hoài không no
Bánh lọc Huế trong
Càng ăn càng mong

fb - cmt - Bánh Lọc của Tina Vo

Không phải
Không phải ai xuống tóc cũng có thể buông bỏ dục vọng; không phải ai mặc áo tu sĩ cũng có lòng từ ái, không phải ai được gọi (hay tự gọi) là "thầy" cũng đều thấy được con đường sáng. Không phải cứ gọi là Sư là đã hiểu Sự. Phật nói: Hãy nương dựa chính bản thân mình, đừng vội tin dù ngay chính lời ta nói.

fb - cmt - Video clip Sư chửi bậy ở Tân Sơn Nhất - Tuan Pham

Lụa Trắng
Có một bài thơ tình như lụa trắng
Như áo em bay gọi nắng chiều

4/11/13

fb - cmt - Bài thơ tình lụa trắng của Rêu Rêu

Cỏ mục sân chùa
Từ em cỏ mục sân chùa
Bước ra cô Tấm thêu mùa trầm hương

5/11/13

fb - cmt - từ bài thơ của Rêu Rêu

Vườn
Cây nhà em xanh lá
Trái vườn em chín quá
Có giá nào không trả
Vui buồn tháng năm qua

5/11/13
:-)
fb - cmt - Vườn xanh của Tina Vo

Biết 
Tôi biết có những con người giàu có
Không phải tiền mà là tiếng từ tim
fbw 8/11/13

Thơ
Người đọc kinh lên thiên đàng
Tôi học thơ để biết đàng mà đi
fb - status

Mưa bong bóng
Trời mưa bong bóng bập bồng
Em đi lấy chồng anh ở với ai?
...
Em về ở với dượng hai
Phần con, nhà cửa chia hai...em nhiều (90%!)

fb status 12/11/13

Tốt Nghiệp
Cùng con, tấm bằng Đại Học
Có giọt mồ hôi ngang dọc đời ba
Cmt - Hình: Tín Lê Trung

Nếu
Nếu có một ngày: những tham đắm chìm sâu, những giận hờn tan vỡ, những đam mê đi mất... Mình tự hỏi mình vì sao? Đắc đạo, tâm thần, hay chỉ đơn giản là đã già?.... Phải làm sao?... Xin gởi trên cao...

fb Cmt 20/11/13

Cà Phê
CÀ chớn gọi em cà chua
PHÊ thật phải dốc lòng cua mới về
fb cmt 26/11/13
Cà phê giả - Bác Thiện

Chương Nào?
Tình hay đầu cuối đều hay
Sách hay đầu cúi đọc say như tình
fb cmt on Chương Nào/Trà Hoa Nữ

Ta là ai?
Biết ta là ai là hạnh phúc
Biêt ta không là ai sẽ hạnh phúc hơn
fb wall 27/11/13


Xuân Diệu
Đông qua Xuân tới tình thơ Diệu
Sóng vẫn còn hôn...cát lạc đường

(nhớ con đường Xuân Diệu 
dọc bờ cát Qui Nhơn, 
và bài thơ Biển Xanh)
fb cmt on Rêu Rêu 28/11/13

Ai biết
Ai biết được trái tim con gái
Chúc vui mà nước mắt chảy dài
fb cmt on Trà Hoa Nữ 28/11/13





28 November 2013

Sài Gòn

Con sóng, dẫu dâng cao như ngọn Tsunami, cũng sẽ phải quất sấm sét vào bờ đá
Những con cá chết sẽ nằm phơi xác trên bờ, mắt mở trừng, ngạc nhiên vô tận!
Rác rưởi sẽ cuồn cuộn trôi đi
Đổ nát sẽ còn lại,
Mới! ...và mới đổ!
Lịch sử đã ghi nhận những nền văn minh di chuyển
Những thịnh suy, những triều đại băng hà
Luật tự nhiên là luật Phải Là
Lau giọt mồ hôi và bước xuống
Đường phố, những dòng nước ngầm nổi
Đang cuộn mình
Lao đi...


28/11/13
fb cmt on Một Ngày Sài Gòn/Võ Trung Hiếu/Ảnh: VTH 11/2012



Chia buồn

GÓP tiếng đàn quê hương hát bộ
NHẶT tuồng ĐÀO non nước ngàn năm
DỌC sơn TẤN nghệ TRẦN tri kỷ
ĐƯỜNG đã THUẬN duyên xin hẹn lại...


28/11/13

fb cmt on Trần Thuận, kỷ niệm ngày mất của cố nghệ sĩ lão thành Vũ Ngọc Liễn, 
(Ông mất vào ngày này, thọ 90 tuổi) với tác phẩm về nghệ thuật hát bộ
và Đào Tấn "Góp Nhặt Dọc Đường"



Vượt

Ta vượt qua quá khứ
Đường trước mặt hừng đông
Thấm lạnh gió đầu Đông
Ngày mai?...Ai biết chứ...

28/11/13
fb cmt Đỗ Hồng Quế



25 November 2013

Man Rợ

Ta bước xuống đời thành tên man rợ
Lùng sục nhân gian đấm vỗ ngực mình
Để một chiều bất tỉnh giữa u minh
Trong cơn mơ ôm mặt trời thức dậy

fbt-25/11/13

Vịnh: Bài Ca Man Rợ - Đinh Hùng

23 November 2013

Cứ

Cứ vơi, cứ cạn, cứ đầy...
Thuận cay, vừa đắng, rượu đời mời nhau
Cứ cay, cứ đắng, cứ đời...
Thuận mưa, vừa nắng, rượu này mời em.

22/11/13
fb status 

16 November 2013

Quê Tôi Mùa Lũ

Thôi cũng đành em, sống với lũ...
Phố đẫm như sông, cá xuống đường
Thương phải lội, đời thường phải vậy
Trời thôi mưa, lũ cũng hết mùa...

16/11/13




Lũ...

Quê tôi... nước mênh mông
Ôi! Nước ngập trắng đồng
Thủy điện thượng nguồn thản nhiên xả lũ
Hạ nguồn lũ quét xác trôi sông...

Những đồng loạt thản nhiên đến đau lòng...
Những "thiên tai" phần nhiều tự tạo
Những "thiên tài kinh thiên của thế kỷ"
Ca bài ca con cá lội lòng vòng...

Em bảo tôi đừng giận, bớt buồn...
Cũng phải, tôi sống tha hương, nên lũ ở quê đã thành ký ức
Tôi đã quen lái xe băng qua những con đường kẻ mực
Tôi đã quen tìm tòi những phiên bản khác nhau của sự thực
Được nghe, nói rõ ràng...từ phía những khổ đau

Tôi đã không biết đội mưa dìu nhau qua lũ như em
Không biết tránh những bất ngờ khi lũ quét xuống đường
Lũ ngập phố màu xanh, màu vàng, màu đỏ
Tôi đã không biết làm sao ở trọ
Sống gian nan, lội lũ ngược dòng...

Thao thức cùng em mùa này lũ tới
Những lênh đênh trôi nổi phận người
Tiếng cười khắc những nỗi buồn đá sỏi
Mùa nước... nổi, chới với quê tôi...
Lũ thản nhiên trước những quan tài!

Nguyên Đại
16/11/13

Mùa Lũ 11/2013

Bình Định Mùa Lũ 11/2013

15 đập thủy điện miền Trung và Tây Nguyên đồng loạt xả lũ. Ảnh: vnexpress.net


Em Lại Về


Nhạc và Lời:     Lê Quang
Trình Bày:        Hồng Ngọc

Em lại về dù tình yêu đã mất
Em lại về dù biết nước mắt không làm vơi đi nỗi đau
Tình yêu đó đã chết một chiều mưa năm xưa
Em lại về để vết thương không còn đau nữa...


Em... tình yêu chúng ta đang trải qua những tháng ngày bão tố, và cơn mưa đã đổ xuống xối xả trên thành phố... Tiếng mưa dữ dội, lạnh lùng trút xuống từng dòng nước nặng trĩu trên mái căn nhà hạnh phúc mà chúng ta đang sống. Mưa... dường như đã biến căn nhà thành ốc đảo cô đơn, ở đó có những bộ lạc biệt lập sống im lặng trong bất đồng, đau khổ. Ở đó không còn những nụ cười hạnh phúc của ngày xưa, khi mà chúng ta đã từng vượt qua những ngày nắng hạn của cuộc đời.

Anh...em đã khóc, khóc thật nhiều, khóc nức nở...dẫu biết rằng nước mắt không làm vơi đi nỗi đau trong lòng em. Nỗi đau của một đời con gái, nỗi đau của những ngày làm vợ, làm mẹ...Nỗi đau ngút ngàn của con cái chúng ta đứng trước một cảnh tan hoang sau cơn bão trong lòng của mỗi người.

Xin một lần ngồi bên nhau như trước
Trong cuộc đời nào có biết trước anh đúng hay em sai
Tình yêu đó hãy cứ ngỡ như một giấc mơ
Đừng buồn anh ơi, em lại về dù ta đã mất nhau...


Anh...chúng ta quả thật đã sai, sai rất nhiều khi cố gắng dành phần đúng về phía mình, để đổ lỗi về phía đối phương cho những đau đớn mà chúng ta chịu đựng. Giữa chúng ta không còn những bông hồng dành cho nhau như ngày xưa, thuở tình yêu chúng ta bắt đầu triển nở thắm xanh, mà là một chiến trường ở đó chỉ có sự chiến thắng, cái không thể nào hiện hữu trong một cuộc tình. Sự hơn thua mà chúng ta tranh đoạt đã là tử thần trong hạnh phúc chúng ta, anh biết không?...

Em...hạnh phúc mà chúng ta đã có không phải là điều xảy ra trong mơ. Giấc mơ đâu có cụ thể đến sinh động đớn đau như thế. Giấc mơ không thể cầm nắm được, nhưng anh biết anh đã từng ôm trong vòng tay của mình tình yêu mà anh mong đợi...đã từng gục đầu khóc trên lỗi lầm của mình. Vĩnh viễn anh không thể nào chấp nhận được những ngày tháng hạnh phúc mà chúng ta đang có trôi qua vội vàng như giấc mơ. Xin em...xin em sự lặng lẽ chân thành để chúng ta có thể ngồi bên nhau, ngồi bên nhau như trước...như trước...nghe em.

ĐK:
Tình yêu như giông tố đã xua tình ta đi qua cuộc đời
Làm sao ai biết trước tình yêu xưa nay đành tan vỡ
Đã có một ngày mình nói chia tay
Dù lòng em đâu bao giờ muốn thế...


Em...có ai muốn gọi giông bão về trên cuộc tình của mình, nhưng đời sống này làm sao tránh được những ngày mưa gió. Nỗi cô đơn muôn trùng trong giông tố, và nỗi sợ vụt mất những hạnh phúc trong tầm tay mà anh đã từng đánh đổi cuộc sống của mình để mong được một niềm vui gia đình như một con người bình thường trên cuộc đời này...nhưng bây giờ có vẻ như một giấc mơ không thể hiện hữu...lòng anh tan vỡ từng ngày.

Anh...chia tay là một điều khó lắm, quá khó đối với một người đàn bà và là một tai họa đối với chúng ta, phải không anh. Nhưng buồn thay! Điều bất hạnh đó đã từng xảy đến với chúng ta. Sao mình không cầu nguyện để nắng trở về làm ấm áp căn phòng chúng ta, xua tan mây đen mưa bão. Sao mình không quay lại nhìn nhau, đẩy lùi những giận hờn, để có thể đặt trước chúng ta một đóa hồng với hương thơm dịu mát ngọt ngào...Có thể nào không anh...Mình có thể nào không anh?

Tìm nhau trong dĩ vãng để cho thời gian xoá đi kỷ niệm
Đường đời ai nấy bước chỉ mong tình yêu còn trong giấc mơ
Nước mắt giờ là để chúc nhau thôi
Em lại về...Anh ra đi, thôi anh cứ đi..
.

Anh...dĩ vãng là dĩ vãng, điều đã xảy ra trong cuộc đời chúng ta làm sao thay thế, kỷ niệm đã ấn chứng vĩnh viễn trên ngày tháng mà chúng ta đã nắm tay đi qua, thời gian không thể xóa. Ta quay lưng lại với nhau, nhưng sẽ không thể nào quay lưng với quá khứ của mình, vì hạnh phúc và khổ đau tận cùng mà chúng ta đã trở thành của nhau. Anh đã là một phần của em vĩnh viễn không thể thay thế, vĩnh viễn không thể đổi thay...

Em...chúng ta đã thực sự đi trên chiếc cầu bắt qua vực thẳm, nhưng nếu đó là đoạn đường mà Tạo Hóa bắt buộc chúng ta đi qua để có thể học được bài học hạnh phúc của mình, thì xin được trở về như trẻ thơ để có thể mỉm cười thứ tha, và để khóc ân hận trên cuộc tình của chúng ta, để những giọt nước mắt của anh, của em có thể tưới xuống mái ấm này làm tươi lại hạnh phúc tưởng như đã khô chết của chúng ta... Mùa Đông đang tới trong thành phố chúng ta đang sống, tuyết sẽ đến đổ dày phía bên ngoài cửa sổ...Em có thấy chúng mình đang trắng xóa những nỗi đau...

Nguyên Đại
16/11/13



12 November 2013

Mùa Đông

Tôi kéo mùa đông choàng qua cổ
Ngọn nến xanh run vỡ trong tay
Như cánh chim di trú lưu đày
Chơ vơ trên hàng cây xưng tội

Tôi kéo mùa đông choàng qua tóc
Ướt môi em ngây ngất giọt mưa
Khung cửa sổ đồi mưa đất đỏ
Mùa sang bên đó lạnh bên này

Tôi kéo mùa đông gài kín ngực
Ngậm ngùi nghe tình níu vực sâu
Hái ngọn sầu vương trên dĩ vãng
Gieo mùa thương nhớ gọi ngàn sau

Tôi kéo mùa đông quàng qua vai
Đôi tay úp mặt nỗi đau dài
Đem thơ, em, và tôi xếp lại
Vết chân rơi ngần ngại u hoài...

Nguyên Đại
12/11/13

11 November 2013

Bão qua

Những ngày này âu lo
Bên kia trời mưa bão
Cơn cuồng nộ lên đảo
Tan hoang trời tan hoang!

Làm sao ai biết được
Bão chạy dọc bờ Việt
Bão qua mà đi xa
Bảo xa mà không xa
Cuộc đời mình cũng vậy
Tai nạn và kỳ tích
Gặp nhau rồi cách biệt
Hội ngộ và chia ly...

Ngày mai ai biết được?
Thì thôi đừng buồn phiền
Hôm nay giữa phố này
Trên đường nghe gió nổi...


11/11/13

Đọng

Nước qua cầu không đọng
Mà đá đọng rong rêu
Ngày vui bão cát xóa
Dấu chân thương không nhòa...

Cuộc tình dẫu đi xa
Kỷ niệm làm sao trả
Yêu người thì là vậy
Mãi còn đọng trong ta...


11/11/13

09 November 2013

Bão Hải Yến

Miền Trung nhiều nhà nhỏ
Kỷ niệm ai cũng có
Chia cùng bạn một buồn
Chia cùng em một lo
Không ngăn được cơn gió
Thì hãy nghĩ về nhau
Cùng bước qua tâm bão


9/11/13
Những ngày lo bão Haiyan...
fb cmt on Tiểu Mục Đồng status

08 November 2013

Giai Điệu Đục

Bài thơ bạn viết hơn mười năm trước
Vẫn còn ngân như mới đêm qua
Bài thơ không có tuổi
Giai điệu buồn quất lên ngọn đá
Khắc trầm những mảnh đời quê...

Mười hai giờ khuya chuếnh choáng bước về
Méo mó một vầng trăng ngầu máu...”
Tiếng cụp cắt đã không còn nước mắt
Bụi trắng từ triệu năm trước
Loang lổ đau trong đôi mắt sâu

Những đoàn tàu hù hụ lao đi
Thấm những giọt mồ hôi đá
Cụp cắt, cụp cắt... thành vết phá
Chà láng đi những vết bỏng trong đêm
Rượu đế suông rót đầy bao tử rỗng

Trệu trạo lời ca”...anh
Quay quắt tình em...con
Giai điệu Dzu-Đa quằn quại
Khắc vào bài ca của quỷ
Một thời ngang trái có nhau...

Xin cảm ơn đời những nỗi đau tê tái
Để hôm nay, nếu có chút gì thư thái
Nhớ giữ đời nhau...
Nghe em!
Con nhé!
Diêu Trì...

Nguyên Đại
8/11/2013
Mến Tặng anh Lê Trung Tín
Cảm tác từ bài “Giai Điệu Ducda” của anh

http://www.baobinhdinh.com.vn/viewer.aspx?
macm=6&macmp=9&mabb=4513

06 November 2013

Quê

Em nhớ biển miền Trung mình hẹp lắm
Núi cắt ngang chia cách những bờ thương
Xa vời vợi mà lòng nhớ vấn vương
Gội sương gió để nghe đời thắm nắng...

6/11/13

05 November 2013

Tôi Vuông

Tôi     có nhiều không
Ôi       không ôi vuông
Ô        vuông của tôi
I          ô tôi vuông


5/11/13

Chỉ Là Tứ Đại

Ta đến từ  tứ               Đại
Ràng buộc trong giới   Luật
Bỏ luật để thành          Sư
Không        chỉ là tứ     Đại

:-)


5/11/13

Tứ Đại: Đất, Nước, Gió, Lửa (Phật Học)

Ta Thuộc Về Không

Ta         thuộc  về           không
thuộc    ở        thuộc        về
về         nơi     không       thuộc
không   về     thuộc       Ta



5/11/13

Tôi Yêu Em

Tôi yêu em nên không ràng buộc
Không ràng buộc nên không đau
Không đau nên không sở hữu
Không sở hữu nên không mất
Không mất nên không giữ
Không giữ nên không ràng buộc
Không ràng buộc nên tôi yêu em


5/11/13

04 November 2013

Sa Mạc Địa Đàng

Đây...

Sa mạc

Gai nhọn hoắc

Hoa đỏ chói nắng

Xương rồng     nở   hoa

Gai nhọn máu, hoa tươi thắm......

Adam xanh màu nhánh

Eve   hoa  rực rỡ

Con rắn   gai

Quả táo

Cắn!

Tử                         Sinh
Sa                          Địa

Đàng                     Mạc





4/11/13

03 November 2013

Tình Tôi Ngọn Sóng

Tôi viết tình trên ngọn sóng
Từ trùng khơi em tiếng vọng đêm ngày
Nỗi nhớ dẫm bờ cát cháy
Bước chân thơ em biết đấy yêu hoài

Tôi viết tình trên nắng gió
Gởi xa xôi em thương khó vì nhau
Quanh quẩn đời quanh quẩn đau
Gọi mãi cho một ngày sau chưa tới

Tôi viết tình trên mây tím
Cao nguyên buồn em tôi kiếm dốc hoa
Sương giăng lạnh trên đồi sỏi
Hương vẫn quanh đây môi ấp ủ òa

Tôi viết tình trên cao lắm
Lời kinh từ em sấm thấm tóc mưa
Thức đấy chưa từng biết sợ
Thơ em tôi yêu cùng nợ kiếp này...


3/11/13

Chia Thương

Cục đá kể tính một hai
Tình thương ai đếm chia hai bao giờ
Yêu ai như nước tràn bờ
Như mưa xuống phố bất ngờ triều dâng

3/11/13

02 November 2013

Lẽ nào

Lẽ nào em không biết
Tháng năm dòng suối chảy
Đá đọng mãi rong rêu
Tình chưa từng ly biệt...

2/11/13

01 November 2013

Một Vần Thơ

bạn đã từng bước vào quán bia ôm
hay vào nhà thổ
và tự cho mình cái quyền được ăn bánh trả tiền
để vẹn thủy chung
ôi! cái thủy chung của đàn ông sáng lên từ những ngọn đèn màu đỏ
và buổi sáng thức dậy với ly cà phê đen
óng ánh mặt trời tha thứ...

đêm xuống
mặt trời biến thành ngạ quỷ
và bạn hét lên thất thanh
ôi! cái thủy chung của loài ngạ quỷ
rẻ như bèo
ba đồng một mớ
đổ thúng que quảy ra về
ly nước lạnh trong vắt đổ trên đất
óng ánh mặt trời tha thứ...

viên kim cương ẩn sâu trong đất
lấp lánh muôn mặt của đời thường
óng ánh mặt trời...
lấp lánh trong đêm tối...

1/11/13

31 October 2013

Thơ Gởi Thầy

Kính gởi Sư Viên Minh/Chùa Bữu Long/Q9, SG, Vietnam

Trước khi Sư qua Úc lần này, con viết:

Đâu
Đâu duyên đâu bến đâu bờ
Đâu ta sinh tử mà chờ trăm năm
Đâu em mấy đoạn tơ tằm
Bể dâu còn nợ trăng rằm từ bi
NQ - 5/10/13

Sau khi được nghe Sư giảng trong mấy ngày nay, hôm nay con viết:

Đâu duyên đâu bến đâu bờ
Đâu ta sinh tử mà chờ trăm năm
Tình đâu mấy đoạn tơ tằm
Bể dâu buông sóng trăng rằm từ bi
NQ - 31/10/13

Và:

Nghe Sư giảng hôm thứ hai, con viết:

Ngắm
Ta ngắm em thoáng đi vừa đến
Ta ngắm tình chếnh choáng hơi men
Ta ngắm ta hình hài duyên nợ
Ta ngắm đời nỗi sợ vụt bay...
NQ - 28/10/13


Sau ngày thứ tư nghe sư giảng, con viết:

Ta gọi tên thoáng đi vừa đến
Nghe luân hồi chợt tỉnh hơi men
Ta thấy ta hình hài duyên nợ
Lặng ngắm đời nỗi sợ vụt bay

NQ - 31/10/13
Con,
Nhật Quang
(Nguyên Đại)

Tri ân Sư với lòng thành kính

Với Sư Viên Minh - St. Albans/Melbourne - 30/10/2013

28 October 2013

Ngắm

Ta ngắm em thoáng đi vừa đến
Ta ngắm tình chếnh choáng hơi men
Ta ngắm ta hình hài duyên nợ
Ta ngắm đời, nỗi sợ vụt bay...


28/10/13

Căn Nhà Xưa

Có một chiều
Anh về lại mái nhà xưa
Tường đã rêu phong một màu rêu buồn tủi
Cây khế sau vườn cành trơ lá trụi
Giậu đổ rồi,
Bìm lớp lớp leo lên...

Căn nhà có mùi ẩm mốc của thời gian
Như anh cũng lên meo theo tuổi đời chồng chất
Chiếc ấm vỡ nằm nghiêng, vạ vật
Chú mèo hoang lấm lét nhìn anh

Bỗng dưng anh muốn nằm đây
Trên lớp đá và vôi vụn vỡ này
Hát một bài ca cũ
Tháng ngày ơi,
xin đừng làm mưng mủ
Năm mươi năm, mơ ước cũng thôi đành...

Anh đi rồi
Cỏ sẽ lại lên nhanh
Không biết rồi trong từng đêm đen trôi qua hiu quạnh
Có ai ngồi đây
Trong căn nhà xưa hoang lạnh
Mà hát khúc Ly ca...

Để mong chắp khúc mộng tàn
Để mong nối lại sợi đàn mong manh!

Lê Trung Tín, mưa, 23 07 2013


Comments

Ai đi ở tháng năm ơ hờ bụi...
Kỷ niệm còn gạch ngói cũng reo vui
Mộng ước xưa đâu có tàn theo tuổi
Tiếng thơ ngân, đàn giữ nhịp tình vôi...

Nguyên Đại



Dẫu tháng năm có dần trôi ngàn dặm
Kỷ niệm vẫn còn in dấu mảnh tường vôi
Quay về nơi ấy, tìm ai trong dĩ vãng
Hát khúc ly ca, cùng nối lại cung đàn
TS



 

27 October 2013

Trái tim lầm lỡ

Trời đã vào Đông, và những bông tuyết đầu mùa đã điểm trắng trên những hàng cây của thành phố... hạnh phúc cũng rét mướt. Hạnh phúc cũng thăng trầm, hạnh phúc nào phải chỉ có một mùa, phải không em?

Chiều về lạnh cơn gió
Hạnh phúc rét mướt như mùa đông
Thềm hoa đâu con bướm xưa?
Người yêu ơi, đêm đen đã tàn chưa?
 

Buổi chiều sáng lên một hoàng hôn đẹp ở cuối trời, nỗi nhớ chợt tràn về...lặng nhìn những đám mây sáng, và cơn gió cuốn xào xạc đám lá trên đường đi...Cơn gió cuối thu quét qua... như cơn bão...Phải! Cơn bão của đời sống. Thời gian qua thật nhanh, thật nhanh...như cơn bão. Đời thường khuất lấp...khuất lấp, và nỗi nhớ chợt bãng lãng cuốn bay...như lá...

Chiều về lạnh mây tím
Giọt sầu vẫn mãi héo uá trên mi
Lá rơi cho cơn bão mùa thu
Vội vàng xa người!

Kỷ niệm..thoáng xa gần lạc loài, thời gian như đi lạc, và cuộc tình ngày xa mong manh như ngọn nến, nụ hôn xưa chợt rực nhớ, tiếc nuối... sáng đẹp như mây hoàng hôn rực rỡ cuối trời, tàn mau...và đêm đông này se lạnh... 

Một ngày nào thuyền tình lạc bến
Giấc mơ không tên sao dạt dào ngọn nến
Vườn hồng đào kỷ niệm giăng kín
Nụ hôn tan theo tia nắng vừa sang
 

Không! Nếu tình cảm đi từ cuộc đời gió bão, không có gì để toan tính, thì trái tim nào đâu có lầm lỡ, chỉ có những lo sợ làm cho mình “lầm lỡ”, cuộc đời nào đâu thiếu những lo lắng...Nỗi đau vì thế sẽ rung lên những cung bậc của hoài niệm, nở hoa trong đời sống của anh và của em và của những ai đã từng yêu nhau. Trái tim đã từng không lầm, nhưng đã lỡ một tháng ngày...

Hỡi trái tim lầm lỡ
Hãy sống trong dại khờ
Những ái ân rồi sẽ chìm vào thương nhớ
Có nỗi đau nào vẫn hoài niệm nhân gian
Nước mắt đêm mồ côi sẽ không còn mang 

Hoài niệm như lá thu, như bông tuyết đầu mùa, và xin gọi tên một lần để xót xa...Tình mình đã có nhiều ngày tựa vai trong thương nhớ...Giấc mơ nào cũng say đắm, và hoài niệm nào cũng xót xa...chìm vào cơn mưa, nhưng trái tim anh, và em chưa bao giờ lầm lỡ....

Hỡi trái tim lầm lỡ
Hãy xót xa một lần
Những giấc mơ nào cũng một thời say đắm
Có nỗi đau nào vẫn mịt mù tình xưa
Những ái ân rồi sẽ chìm theo chiều mưa .....


 
Nguyên Đại
(Melb., Chủ Nhật 27/10/13)
Trái Tim Lầm Lỡ - Sáng tác: Khúc Lan/ Ca sĩ: Quang Dũng/ Lâm Nhật Tiến

24 October 2013

Chuyện...

Xảy ra là chuyện của đời
Buồn vui là món ta mời tâm ta
Tâm ta là chuyện của ta
Bởi vì ta muốn nên ta mới buồn
Được không đến lúc phải buông
Trăm năm mê-tỉnh tròn-vuông đi về

fb 24/10/13

23 October 2013

Hối

Nước chảy qua cầu, làm sao níu!
Gió thổi qua cây, làm sao gọi!
Chuyện xảy ra rồi, làm sao hồi!
Bây giờ không an vui, sau...hối.

23/10/13

21 October 2013

Giàu và Nghèo

Em

Đã lâu không gặp, gặp lại rất vui, nhưng hình như em có vẻ băn khoăn về chuyện giàu và nghèo. Con người sinh ra và chết đi đều không có gì, chỉ có cái khoảng giữa mấy mươi năm là phiền phức về chuyện “có” và “không”; sao lại để những điều này làm mình bận tâm quá đỗi.

Cái khoảng giữa mấy mươi năm đó của một đời người cũng có biết bao nhiêu dời đổi thăng trầm, kinh nghiệm đời sống mà anh em mình đã trải qua, chứng kiến: Trước năm 1975, có nhiều gia đình giàu có, và cũng có biết bao gia đình khó nghèo ở vùng quê, vùng “xôi đậu” (vùng liên tục bị giành giựt, tranh chấp trong chiến tranh Việt Nam). “Cách mạng” miết đến bây giờ...tạo nên một số “đại gia” từ những “đồng chí” rất nghèo ngày xưa. Rồi những người nghèo “một cái rầm” sau tiếng súng “giải phóng”, tan nát cửa nhà, sau đó được ra đi với những chương trình định cư HO, ODP, tỵ nạn v.v... có một thời trở về VN rủng rẻng “Việt Kiều”; được một thời gian, và bây giờ có lẽ “Việt kiều không bằng Việt Cộng”.

Có những bạn bè mình may mắn đi định cư, từ những ngày cuối cùng của làn sóng tỵ nạn, gặp chuyện rắc rối gia đình, bao năm qua rồi cũng vẫn vậy. Có những bạn bè khác, gọi là “không may”, phải trở về VN, bây giờ ăn nên làm ra trở nên những “đại gia”. Người “may mắn” hai mươi năm trước bây giờ có khi lại nghĩ chính mình mới là người “không may mắn”...Từng ấy những thăng trầm, từng ấy những chứng kiến, từng ấy những kinh nghiệm sống, em có nhận ra rằng giàu-nghèo, có-không như những đợt sóng vỗ vào bờ biển: lên, xuống, vỡ tan thành bọt... rồi lại lên xuống....Đừng để những đợt sóng đó làm phiền mình em ạ. Đừng để những đợt sóng đó chen vào tình cảm anh em bạn bè mà chúng ta có được sau chừng ấy tháng năm thăng trầm bão tố.

Một ngày, ông Hoàng Đế cuối cùng của đất nước Trung Hoa đi qua viện bảo tàng; ông len lén ngồi lên chiếc ngai mà ông đã ngồi đó “hét ra lửa” ngày xưa, ông đã bị lính gác đuổi đi; ông đã khóc rất lặng lẽ. Ông Hoàng Đế đó cuối cùng đã qua đời trong thiếu thốn. Anh em mình chưa bao giờ là vua (và sẽ không bao giờ); cho nên có được cái gì, hay mất cái gì đó, đâu có gì quan trọng; sao phải để những quan tâm, so sánh đó làm vướng đời sống của mình.

Nếu hạnh phúc cứ là điều mà mình chưa có, mình cứ như con mèo đuổi theo cái đuôi của nó, chạy lòng vòng hoài, không bao giờ dừng lại, và cũng không bao giờ tới.

Nếu hạnh phúc là "điều chưa có"
Niềm vui mãi là "điều mong đợi"


Ao ước rồi ao ước như những cơn sóng cứ gợn mãi, gợn mãi không nguôi, không ngơi nghỉ, như cơn sóng đã qua hết đại dương, mà còn gợn lại, vì còn nhiều điều chưa thỏa. Chúng ta không phải giống như những cơn sóng đó sao, đã bao lần băng qua đại dương, còn mất, vẫn cứ còn buồn phiền, so sánh, rằng tại sao mình đã bỏ lỡ dịp may đó, rằng tại sao mình không đón cơ hội đó, và bây giờ “cơ hội đến” phải tranh thủ, tranh thủ, và tranh thủ...

Như con sóng vỗ vào bờ đá
Bạc đầu ghềnh còn vọng tiếng than!
Qua hết đại dương mà vẫn thiếu!
Gợn lại vì nhiều điều chưa thỏa!


Em có thấy có những điều tưởng như bình thường nhưng rất “kỳ lạ” trong cuộc sống của chúng ta không? Chúng ta lao vào cuộc sống hùng hục làm giàu như những con trâu, và rồi cầu nguyện sự giải thoát, sự phù hộ của Phật, một người có hơn 40 năm, sống nhờ của bố thí, cúng dường.

Chúng ta lo lắng vô cùng đến mất ăn, mất ngủ về chuyện nhà cửa, xe cộ, nhưng lại phó thác mình trong tay Chúa, một người sinh ra trong một máng cỏ khó nghèo, và bị đóng đinh trên thập tự giá cùng với hai gã trộm.

Buổi sáng anh hay đi ăn sáng với thằng bạn làm cùng dãy văn phòng, có vài lần nó cứ chỉ ông A, ông B, và nói rằng ông đó giàu lắm, có mấy cái nhà....Có lần anh hỏi ngược lại nó: vậy chứ có liên quan gì đến tao, tao đâu có tiêu tiền của nó, và ngược lại. Thằng bạn từ đó không nhắc tới chuyện ai giàu, ai nghèo nữa. Giàu-nghèo, có-không là duyên phận, và đã là duyên phận thì không ai giống ai, có vậy mới có những con người khác nhau, và những cuộc đời khác nhau. Tại sao ta phải “đòi” cho được để giàu giống như họ? Tại sao ta phải lất cất, ngẫng mặt lên trời “không thấy ai cả”, khi phải đối diện với một người có ít tiền ơn mình? Có khi nào em hỏi trái táo rằng tại sao nó không giống trái cam không? Nếu đã là trái cam, hãy là một trái cam tươi, và vui vẻ. Cũng vậy, nếu duyên phận là một trái táo, thì tại sao không vui. Công nương Diana của xứ Wales (lớn hơn anh em mình khoảng 5-6 tuổi) đã là một “quả táo” ngon lành, nhưng hình như bà không có nhiều hạnh phúc.

Đón thăng-trầm phút giây đang có
Nhận nợ-duyên an định từng ngày


Khi giàu hay nghèo đã không thành vấn đề nữa thì em sẽ thấy đời sống này bình an. Vâng, đời sống cũng sẽ có thăng trầm, có được có không, có còn có mất mỗi ngày, cũng giống như biển không khi nào ngớt sóng, nhưng tiếng sóng bây giờ vọng xa, vang vọng trong đêm như một lời kinh. Và em sẽ thấy mình hòa quyện với đời sống này, với tất cả mọi người xung quanh, vì đâu có gì khác nhau giữa những con người: “Máu ai cũng đỏ, và nước mắt ai cũng mặn”.

Như con sóng vỗ vào bờ đá
Tiếng vọng xa như một lời kinh
Đại dương, đất, trời, ta...bát ngát
Sóng cuốn đi...như nước vỗ...về!


Nguyên Đại

18 October 2013

God Morning

Hôm nay có bạn gởi lời chào buổi sáng "God Morning" (thay vì Good Morning).

À, há!  một "Morning of God" (buổi sáng của trời). Trời tặng cho một buổi sáng, mình không thể không quý món quà trời cho này được.

Chữ Good là God thêm "o"
Em (O) tốt là của trời cho, bạn nờ!

Một "Morning for God" (buổi sáng vì Trời). Buổi sáng vì những tất cả những điều trời cho: (tự nhiên) liên lạc được với một người bạn đã lạc mất nhau gần hai mươi năm (vừa gặp lại đã muốn "điều cha (tra)"!!!), ly cà phê tự pha buổi sáng thơm nóng, đứa con gái vui vẻ chào ba đi học. Trời đâu thích những điều rườm rà.

Tại sao vội vàng thành Phật
Đời còn vui nên chưa lật đật về
Trên trời đâu có đam mê
Nên buồn, giận, thương,yêu đâu dễ có

Chào bạn bè và những người thân: "God Morning"

Nguyên Đại
18/10/13

10 October 2013

Ếch

Thầy giáo: "Ếch ngồi đáy giếng thấy trời bằng vung" nghĩa là gì?
Tí: là khi mình là con ếch, thì mình chỉ thấy trời lớn bằng nắp vung, ạ
Tèo: là nếu ai thấy trời bằng nắp vung, thì người đó đang là con ếch, ạ
Thầy: hãy nhớ buổi học ngắn ngắn này, mình sẽ sống được vui vẻ.


fb/note: 10/10/13
hình: vintagechildrenbookskidloves.com




Mưa Thu

Ru em trời đất giao mùa
Ru em câu chuyện vui đùa... qua đêm
Ru em thu rớt bên thềm
Ngoài kia sương ướt đất mềm nở hoa
fb/status: 10/10/13

05 October 2013

đâu

đâu duyên đâu bến đâu bờ
đâu ta sinh tử mà chờ trăm năm
đâu em mấy đoạn tơ tằm
bể dâu còn nợ trăng rằm từ bi

fb/note: 5/10/13

04 October 2013

Ai mua thịt trâu?

Lúc sống thì quật cho ra
Đến khi chết ngắt vác loa tuyên truyền
Lúc sống thì bị xích xiềng
Đến khi chết ngắt đem tiền ra xoa
Lúc sống thì bắt nằm co
Đến khi chết ngắt “bác ơi, thương nào...”
Lúc sống bắt đứng hàng rào
Đến khi chết ngắt ngọt ngào cục xương

03 October 2013

Tản Mạn_2013-10

Lá Phong
Lá Phong Trần đơn độc
Độc mộc Thuận về đâu
                  FB-Cmt on tranh vẽ 1 chiếc lá Phong của TT

Ru
Ru em bằng nụ hôn xa
Cơn say face-book, biết là có duyên
Ru em một góc thần tiên
Bờ xa thơ dại, bên triền sóng xô

Tuổi
Người sẽ già đi theo năm tháng
Cuộc tình mình đâu có tháng năm
Kỷ niệm có bao giờ có tuổi
Trái tim vì thế mãi...bâng khuâng

Ra đi
Ra đi là cuộc về làng
Tri ân mạng hữu nhẹ nhàng nỗi đau

Người dưng
Bỗng dưng lại nhớ người dưng
Bỗng dưng mới khổ, quay lưng...không đành

Mặn Ngọt
Mặn ngọt là ở lòng mình
Nhiều it là bỡi chút tình, bạn ơi!

Nhớ
Đôi lúc nghe lòng chợt nhớ
Có một ngày tìm lại thuở xa xưa

Ru em
Ru em trời đất giao mùa
Ru em câu chuyện vui đùa...qua đêm
Ru em thu rớt bên thềm
Ngoài kia sương ướt đất mềm nở hoa

Cứ
Thôi cứ vậy! Cứ thương và cứ giận...
Sống mà em, hết ân hận bao giờ?

Chuyến bay chiều
Em về nhé! Mây hôn chiều lấp lánh
Chuyến bay buồn như cất cánh tình anh...

Facebook
Bạn thích những người bạn trên fb, bởi vì ở đó bạn được nghe, được đọc, được học hỏi, chia sẻ, được quan tâm...bạn cho gì bạn sẽ được đó: bạn lịch sự sẽ được đối xử lịch sự, bạn biết ngưỡng mộ, thưởng thức, bạn sẽ được ngưỡng mộ, thưởng thức...
Hỡi các ông xã, bà xã! Hãy học fb để quan tâm tới người bạn đời của bạn nhiều hơn: chia sẻ sẽ được chia sẻ, quan tâm sẽ được quan tâm, ngưỡng mộ sẽ được ngưỡng mộ, thưởng thức sẽ được thưởng thức...
Nếu bạn ích kỷ, bạn sẽ nhận lại sự ích kỷ. Nếu bạn thờ ơ, bạn sẽ nhận được sự thờ ơ. Phật nói: đó là luật Nhân Quả.
Tại sao bạn đang ôm một người đẹp trong vòng tay mà cứ sợ mất? Tại sao bạn đang gối đầu một cánh tay rắn chắc mà lại sợ cái màn hình computer, ipad?
Ngắm cuộc đời, ngắm fb và...nỗi sợ vụt bay :-)

29/10/13









30 September 2013

Buồn

Có nỗi nhớ làm ta thao thức
Có nỗi buồn vương trên nụ cười
Thu qua đi mùa xa sương khói
Lê bước buồn, đợi tháng năm trôi...

NĐ - 30/9/13

Autumn Images

29 September 2013

Tình

Tình đắng! Em lấy thương làm ngọt
Tình mòn! Kỷ niệm đẹp ướp xanh
Tình đầu thường thì rất mong manh!
Tình xa...em biết có ngọt lành?


29/9/13

28 September 2013

Dừng

Yêu, thương, buồn, hờn, giận...
Đâu đó một điểm dừng
Đổ xuống rồi lại dựng
Tình thật khó dửng dưng!


28/9/13

27 September 2013

Sống

Sóng...
Thêm dấu ô - thăng trầm,
Sống...phải là vậy.
Tự nhiên mà!


27/9/13

19 September 2013

Giáo Sư và Người Bán Trái Cây (Phần 2)


(Tiếp theo phần 1...)

Trong quán cà phê,

GS: H...e...y, mời ông anh - GS đứng dậy, mời ông TC ngồi.

TC: Hôm nay tui đi uống cà phê với ông, bữa sau ông phải nhậu với tui nghen, không có từ chối đó, từ chối là nghỉ chơi đó. Ông TC vừa nói vừa cười giả lả.

GS: Oh, vậy là tui được lời rồi. GS cũng cười vui nhủn nhặn, khiêm cung.

TC: Lời lỗ gì ông, anh em quý nhau cái tình thôi; nhưng mà không tình không tiền gì cả. Tui thích uống rượu, ông thích uống cà phê, thích gì được nấy, khà...khà. Mình "dân chủ" cho nó vui, nó lâu dài, chứ cứ độc tài, tui chiều ông quài tui chịu gi thấu, mà bắt ông chiều tui quài, chắc ông "chẩu" sớm khà khà...

GS: (phóng khoáng, tình tiền trà rượu, việc cỏn con cũng nhìn với nhiều cách, cũng thú vị...) Ủa, ông cũng thích nói chuyện "chính chị, chính em" hả?

TC: Không, tui bán trái cây dính vô mấy vụ chính trị làm gì ông. Nhưng mà tui ngu gì dính zô mấy dụ đó ông. Không tính đời ông cố tui, vì tui không có biết ổng, tính đời ông nội tui trở xuống cha tui, tới tui, con tui, ông thấy có chế độ nào tồn tại lâu như vậy không. Tui thích chơi đường dài, không thích ngắn.

GS: (Im lặng, suy nghĩ...Cũng đúng chứ, chính trị có tính đoản kỳ, đời sống con người thì có tính trường kỳ qua nhiều thế hệ. Chính trị phải được sử dụng để phục vụ con người (chứ không phải điều ngược lại) thì sẽ có được sự lâu dài, còn nền chuyên chính nào bắt con người phục vụ cho nó, thì sẽ không thể tồn tại lâu dài được).

TC: Ông nghĩ gì mà sửng người vậy ông thầy. Tui nói ông nghe: ông bắt hai con gà bỏ vô trong cái lồng, cho cơm ăn nước uống nó cũng đá nhau ì xèo trong đó, còn nếu ông thả ra ngoài vườn thì nó tung tăng, cho dầu phải tự lo kiếm ăn. Tui thích làm con gà lăn lộn ngoài vườn hơn là con gà bị nhốt trong lồng đá nhau suốt ngày. Thôi, tui không biết nói nói chuyện "chính chị chính em" gì ông ơi! Ông thầy được mấy cháu rồi.

GS: Tui có hai cháu, thằng lớn 20 tuổi đang học năm 3 đại học, còn con bé đang học năm 12. Tụi nó không thích theo nghề tui, tụi nó nói nghệ thuật nghèo, đi làm thương mại nhiều tiền hơn.

TC: Đúng rồi, nó được sinh ra làm thằng đá banh, ông bắt nó học bơi, thì nó chỉ có uống nước bình bụng xong rồi nó bỏ nhà nó đi, bộ ông muốn nó bỏ ông đi sớm hay sao mà ông bắt buộc nó. Mà ông có bắt cũng không được. Thường, tui thấy cha mẹ muốn làm cái gì đó mà đời mình không làm được thì sinh con ra bắt nó làm cái mà mình muốn. Tui thí dụ như ông muốn làm Thủ Tướng đi, ông không làm được rồi ông bắt nó làm. Nó làm sao nổi, tội nó chứ, nó chỉ muốn đi đánh tennis thôi. Mình chơi dzậy đâu có công bình cho nó. Đời mình mình sống không xong, rồi bắt nó sống tiếp, rồi còn đời nó đâu...làm cha thì được, chứ ông "chơi cha" đâu có được.

GS: (Wow, tay này không mơ đâu à...) Còn anh thì sao, anh được mấy cháu?

TC: Tui chưa có cháu nào!

GS: Ủa, là sao?

TC: Đùa chơi chứ, tui có 3 đệ tử, thằng lớn năm cuối y khoa, con sau theo anh nó đang học năm hai, còn ông nhỏ mới học lớp 8, tui chưa biết ổng muốn gì.

GS: Wow, chúc mừng anh nghen, người ta mong 1 bác sĩ không có, anh tới hai bác sĩ, hay quá.

TC: Tui nói ông rồi, là do nó. Tui muốn cũng không được mà ông muốn cũng không được. Tui nói với nó: con muốn bán trái cây thì ra chợ ba giao cho một cái sạp rồi làm giống ba dzậy, còn không thì phải kiếm thầy mà học, thiếu tiền thì ba cho, chỉ vậy thôi, rồi tự nó nó học. Cho nên có chúc mừng thì chúc mừng nó, tui không làm cái gì hết. Tui chỉ giúp nó biết nó là ai, chứ không cần biết tui là ai, và cũng không cần biết ai là nó.

GS: (Wow, lão này đáo để nghen) Nhưng anh về già thì cũng có ít nhất là hai bác sĩ săn sóc, không sướng sao!

TC: Không, cái chuyện đó thì lại khác nữa...Ông TC cao giọng... Bây giờ thì tui làm tui ăn, mai mốt có sống tới đó thì vô viện dưỡng lão nói chuyện với mấy ông bạn già sướng hơn; còn ở nhà: tui hành nó, nó hành tui, riết chặp điên hết. Cho nên cái chuyện sinh con, làm bán mạng lo cho con ăn học thành tài, để mai mốt nhờ tụi nó là xưa rồi ông, xưa rồi "Diễm".

GS: Nhưng có hai đứa con làm bác sĩ, ông cũng nở mặt nở mày chứ, ông nói sao vậy.

TC: Không, lâu lâu có họp hành chi đó thì nó giới thiệu đây là ba, đây là má; rồi, xong rồi đó. Tui cũng đâu biết nói gì với mấy ông bà đó đâu, mệt thấy mẹ!

GS: (trầm ngâm...tay này nói chuyện quái thật... nhưng đâu phải vô lý) Chị ở nhà khoẻ chứ? À, hôm trước về cái chuyện, ông đối phó với bà vợ hay càm ràm tui thấy cũng hay, tui cứ suy nghĩ mãi.

TC: Ông đừng nghĩ là bả sai, mà nghĩ là bả đúng thì làm sao cải.

GS: Là sao, ông nói giỡn chơi quài!

TC: Tui kể ông nghe một chuyện để ông hiểu ý của tui: hôm trước có cô kia bán hàng cho tui, được một thời gian, rồi cô ấy sang bán hàng cho cái gian hàng của người khác cách chỗ tui mấy quầy. Một ngày kia, không biết chuyện gì, cô chửi tui như tát nước ông. Trời, ông cũng biết dân chợ rồi đó, khi chửi đâu có văn chương như ông. Trời ơi, chửi quá chừng luôn, nhưng tui không nói gì hết.
GS: Sao ông hay vậy?

TC: Tui cứ nghĩ nếu cô ấy còn làm cho tui, thì cô đâu dám chửi như dzậy, bây giờ cô ấy sang làm cho người khác, thì cái vị trí nó đã đổi rồi. Cô ấy đứng ở cái vị trí mà cô có thể chửi được. Và, ở cái vị trí mà cô chửi được, mà cô chửi được  thì là cô ấy đúng. Mà đã là đúng rồi thì ông nói làm cái gì, không lẽ ông ra chửi tay đôi với cô hay đi "quánh" lộn. Thiên hạ đi qua tưởng hai người khùng, họ đâu biết con mẹ gì đâu! Họ đâu có thì giờ để nghe rồi phán xử ai đúng ai sai, mà ông cần sự phán xử của họ làm cái gì. Tui cần họ mua trái cây chứ đâu cần họ phán xử tui.

GS: Nhưng mà tui hỏi ông là về chuyện vợ chửi mà, đâu phải người ngoài chửi.

TC: Trời quơi! Người ngoài chửi ông, ông còn cho là người ta đúng, còn vợ chửi thì ông cứ coi như là ở cái vị trí của bả, bả nói vậy là đúng đi. Người ngoài, ông "đúng" được; sao vợ ông, mà ông lại không "đúng" được. Ông cứ nghĩ là: bà ấy là như vậy, bà ở cái chỗ đó, bà ấy nói như vậy là đúng, là được rồi.

GS: Hay, tui nói thiệt lòng, tui....phục ông. Ông GS chợt im lặng (đây chính là tư tưởng bất nhị của Phật Giáo, cha nội này ở đâu vậy?).

TC: Nhưng tui nói ông, chiêu này mới độc nè: bà chửi, ông đi một ngày; bà chửi nữa, ông đi qua đêm luôn. Bà chửi nữa, ông chơi nguyên tuần cho tui. Nhưng mà tui nghĩ, qua đêm là bả bắt đầu sợ rồi, ông đừng lo.

GS: Nhưng chơi luôn một tuần, mà còn chửi thì sao (GS bất chợt nhận ra mình đang nói cái ngôn ngữ của người đối diện)

TC: Thì đi luôn chứ sao, ông được giải thoát...nhiều người muốn mà không được đấy ông ạ, sao ông bận tâm dữ dzậy....khà khà....Thôi tui phải đi làm, bữa sau ông nhậu với tui ha. Cảm ơn ông ly cà phê nghen.

GS: (nhìn theo ông bạn bán trái cây, ngồi trầm ngâm một lát, rồi lẩm bẩm) Hay...hay thiệt...

Nhật Quang - Nguyên Đại
19/9/2013

16 September 2013

Giáo Sư và Người Bán Trái Cây - Phần 1



Ngày kia một vị giáo sư (GS) gặp một người bán trái cây ở chợ (TC), khi đi dạo trong công viên gần nhà.

TC: Sao thấy thầy không được vui vậy, có chuyện gì không?

GS: Hơi nhức đầu, vì mấy người bạn không hợp ý, cải vả mệt quá!

TC: Mắc mớ chi ông phải nhức đầu. Bà xã tui chửi tui quài mà tui đâu có nhức đầu đâu!

GS: Tại sao?

TC: Tui cứ nghĩ là qua cơn mưa trời lại nắng thôi.

GS: (Suy nghĩ: đây không phải là nguyên lý vô thường trong đạo Phật sao, nghĩa là chuyện gì cũng đều có sinh có diệt). Nhưng chẳng lẽ ông để cho bà xã ông nói hoài, mà ông không nổi giận nói lại sao, ông GS nói tiếp.

TC: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" nghĩa là cảnh gì kệ (mẹ) nó đi, trong lòng ông nghĩ gì mới là vấn đề. Bà nói gì kệ đi, tui để trong lòng làm gì cho nhức đầu.

GS: (Suy nghĩ: Đây không phải là câu trong Kinh Bát Nhã sao? Sắc tức thị không - Để cho tâm tư rỗng lặng; và: tâm không chấp vào hình tướng thì làm sao vướng - Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm (của Lục Tổ Huệ Năng) sao?) Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, làm sao người ta nói mà ông không giận được; GS nói.

TC: "Giận mất khôn" mà ! Ai cũng học như vậy cả, nhưng mà làm được hay không mới là chuyện đáng nói. Học thì thằng nào cầm nổi cây viết cũng có thể học được, nhưng mà "thức" mới là quan trọng chứ. Có học mà không biết áp dụng thì con vẹt cũng làm được. Có "học" mà không có "thức" thì học để làm gì, để mang cái bằng về nhát, hay mặc áo đi lung tung lừa gạt thiên hạ.

GS: (Suy nghĩ: Không phải Phật dạy "hãy tự thắp đuốc lên mà đi" nghĩa là phải tự mình nhận ra con đường của mình sao. Đạo Phật là đạo của sự tỉnh thức, là ứng dụng những điều đã học vào cuộc sống chứ đâu phải cứ lập lại những điều đã cũ, "thằng cha" này thật đáo để). Hey, ông có đọc kinh Phật không ông, sao ông nói chuyện kinh thế; GS nói.

TC: Tui không có học, ông thấy tui tóc dài (ông bán trái cây để tóc dài) không? Mấy ông đạo hủ mà gặp tui, ổng đâu thèm nói chuyện. Nhưng đọc kinh làm con mẹ gì, ông không hiểu cái gì trong đó thì đọc mỏi miệng chả giải quyết được cái gì cả.

GS: (Suy nghĩ: Phật dạy: theo ta mà không hiểu ta là phỉ báng ta; "thằng cha" này nói chuyện lung tung, nhưng "trúng" đó). Tui nghĩ ông có căn cơ đó, nếu mà ông được học hành có thể ông sẽ làm người có chức vụ, tui thành thật nghĩ như vậy; GS nói.

TC: Đâu phải ai muốn học là học được đâu, ba má tui nghèo, tui từ nhỏ đã lăn lóc ở chợ đời, tui học ở chợ đời thôi. Nhưng tui nghĩ mấy người làm lớn đó chưa chắc họ đã được nhiều hạnh phúc, và tui nghĩ cuộc đời của một con người gọi là thành công khi họ có nhiều ngày hạnh phúc hơn là những ngày buồn bã. Tui chấp nhận đời tui là như vậy, bây giờ tui cũng có thể muốn mua cái gì thì tui mua, dù tui không giàu; nhưng tui có ít nhu cầu: Ăn thì ông cũng biết rồi: cho là ông ăn những gì ông thích đi - nhưng ông có dám ăn nhiều không; mặc thì cũng vậy, không lạnh là được rồi; còn tui ngủ cũng chỉ có nửa cái giường thôi; làm chi mà sóng gió dữ vậy.

GS: (Suy nghĩ: Đây không phải là chữ Giới (giới hạn), Định (bình an) và Tuệ (thấy xa) trong nhà Phật sao?). Hey, ông có số điện thoại không, GS hỏi.

TC: Chi?

GS: Giờ tui phải đi, ông cho tui số điện thoại, tui sẽ kính mời ông đi uống cà phê với tui một bữa.

TC: Ok, 04..., rồi bữa sau nếu ông thích thì mình nói chuyện trai (và) gái cho vui, kaka....

Nhật Quang - Nguyên Đại
16/9/13

09 September 2013

Eo Gió

Quê em í, làng Nhơn Lý
Nhỏ thôi anh, là Eo Gió
Dễ thương chứ! Làm sao biết?
Biết chứ em! ...Vì eo nhỏ :-)

Lại gần đây, nghe anh nói
Sẽ gọi em là O nhé!
Muốn gì đây, là "ông" đó!...
Ôm eo O...làm O giéo!

Mai mốt mình về Nhơn Lý
Sóng nhỏ to đã qua rồi
Hạnh phúc chỉ là rất nhỏ
Tựa vai nhau...bờ Eo Gió


fb: 9/9/13

05 September 2013

Trại Cấm

Năm năm trại cấm tớ mỏi mòn
“Chiến tranh” vì một chuyện cỏn con
Tiếng giày “xến-xáng” nằm thao thức
Giọng nói “cố-nường” bỗng hóa quen

Năm năm trại cấm tớ héo hon
Tiễn bạn đi ra, cười! nước mắt...
Nằm chờ sữa bánh, khóc...trẻ con!
Ơn Trời! tớ thoát đi giờ chót

Năm năm trại cấm tớ giật mình
Ngày tháng bôn ba tưởng đã quên
Nhiều đêm thức giấc, ta đâu nhỉ?
À há! nơi đây mạng vẫn còn...

Năm năm trại cấm tạ ơn nhau
Duyên trời nên mới cùng tao ngộ
Ai đi, ai ở, thôi! là số
Ơn đất còn đây để nhớ nhau...


5/9/13
Cùng bạn bè trại cấm...
Tạ ơn nhau...

Tôi đi làm...


Người kể tôi nghe một chuyện tình
Áo cơm đùm bọc thuở điêu linh
Chàng đi áo trắng tan trong gió
Thiếp buồn mắt ướt lệ lặng thinh

Người kể tôi nghe một chuyện nhà
Con dại chữ tài to hơn hiếu
Giành nhà mà chửi chị, mắng cha
Nước mắt mẹ già tuôn lả chả

Người kể tôi nghe một chuyện cười
Cưới thì là giả, tình bỗng thật
Giấy giả, nhưng duyên làm sao giả
Lạy trời! người con cưới yêu con :-)

Người kể tôi nghe một chuyện đời
Thương nhau từ lúc còn tay trắng
Nỡ phụ tình nhau, án lệnh tòa
Chia nhà, chia của, nợ, con xa...

Có lẽ kiếp trước tôi khùng lắm
Làm con ve hát suốt mùa hè
Nên đời này làm người nghe kể
Chuyện mọi nhà, chợt thấy...rất thương


9/13

04 September 2013

Tản mạn

Chiếc lá (Thu cánh nâu)
Không phải chiếc lá vàng cuối thu
Ta còn em nụ cười sắc đỏ

Bãi Trứng (Quy Nhơn)
Đá quê tròn mãi không mòn
Người đi bạc sóng vẫn còn nhớ thương

Bờ Đê - Cây Si (Sanh)
Anh đi anh nhớ nhà ghê!
Nhớ cây si cắm bờ đê quê mình

Gánh hàng hoa
Nếu gánh đời thường mà nhẹ thế!
Cười chứ em hưng phế, thăng trầm

Tách Trà
Phật ở đây, và ta ở đây
Tách trà buổi sáng thơm hương đầy
Nâng lên, vội vả, chao ôi!...sóng
Từng ngụm, thăng trầm, hạnh phúc đây.

Vết Thương Tỵ Nạn
"Người đi, kẻ ở, vài người mất
Cuộc đời tỵ nạn một vết thương" (1)
Vết thương tưởng đã liền da
Nhiều đêm thức giấc...ui cha...vẫn còn
Người đi nước chảy đá mòn
Bao năm phiêu bạt vẫn còn nhớ thương

(1) Thơ Đỗ Thiện Nhân  - Viết cho mảnh đời tỵ nạn


Má Năm
Mẹ sinh một đời thơ
Con chép từ hoa gạo
Bông lúa thơm mùi sữa
Con vẽ hình giấc mơ...
Tặng TT & LA


Phù Thủy
"Có bà phù thủy cầm cây chổi
Quét dọn sân chùa trước lúc bay" (2)
Bà ơi! Nếu thấy chùa nhiều rác
Xin chớ mạnh tay, Phật hãy còn...

(2) Thơ Tiểu Mục Đồng


Thôi em
Mọi chuyện sẽ qua đi em ạ
Buồn bực chi mà dạ không vui
Ngày sẽ qua đi không trở lại
Cười vui đi, chớ khóc hoài


Lâu Đài Nước Đá
Con biết những lâu đài nước đá
Một ngày nào sẽ chảy tan ra
Vì cha yêu mẹ, con nhiều lắm!
Chúng ta sẽ mãi mãi một nhà

Chúc gia đình Giao khỏe và hạnh phúc


Cánh Gà
"Cánh gà" tớ quất luôn hai cái
Xíu nữa thì bay tuột...xuống đài

Dựa Cây Cổ Thụ
Dựa cây cổ thụ không rung
Dựa ai trẻ quá thì run "thấy bà"!

Nón Ngựa
Ai duyên nón ngựa Phú Gia
Bờm chê tài lộc hít hà...nắm xôi

Con hổ
"Xưa, ta như hổ rừng xanh
Từ ngày xuống núi trở thành cún con"
                                         Thơ "Bác Thiện"/Đỗ Thiện Nhân - Norway

Xuống núi mà được bình an
Ở trên cao ấy, sói lang rất nhiều

Thích
Dẫu biết,
Đạo dắt con về nơi Cực Lạc
Trời ơi!
Con vẫn cứ thích...lạc đường trần 


1FB:11/9/13



Cà phê buổi sáng
có lúc nhìn sâu thẳm
chợt thấy mình mất dấu...
nỗi đau xa...
chìm vào khoảng không
không dội lại...
niềm vui nhỏ lăn tăn như gợn sóng
cười trên mặt hồ...
(đắc đạo rồi chăng? :-))


cà phê một mình
FB-13/9/13


Cà phê buổi chiều
Đôi lúc cần phải một mình
Lạnh, phê, ngọt, đắng vực tình khuất sâu
Đôi lúc bất chợt quay đầu
Nghe cơn mưa tới, em đâu bây giờ ?...

13/9/13
FB: (Buổi sáng nắng đắc đạo, buổi chiều mưa hết đắc đạo...quậy tiếp!)

Tách Trà
Bây giờ mình mới hiểu ra
Muốn phê phải có "chách chà" mới phê
(Cà phê phải có tách trà mới phê)

Tôi và Ta
Xin tôi một sang không ta
Xin ta cùng với bao la cuộc đời

FB: 7/9/13

Chữ Tình
"Ầu ơ...dí dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi"
Khó đi mà cũng muốn đi
Đi hoài cũng vấp...cái chi chữ tình?

FB: 7/9/13


Bà Xã
Thôi thì "nhắm mắt đưa chân"
Mai sau tay trắng cũng ngần ấy thôi
FB: 7/9/13

Hãy Đi
Trái đất tròn
Nên con đường dài nhất
Cũng trở về nơi đã khởi hành
Ta đi từ Không đến Có, và
Dứt khoát sẽ trở về Không
Nhưng không ai muốn đứng lại
Vậy thì,
Hãy đi với nụ cười trên môi
Thay vì
Với khuôn mặt cau có, hay nước mắt.

FaceBook (FB) 4.00am, 19/9/13



Ngủ đi em
Ngủ đi em, mộng bình thường
Ru em sẳn tiếng thùy dương mấy bờ
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ
Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi
                                               Huy Cận/Ngậm Ngùi


Ngủ đi em, mộng bên đời
Ru em face-book nhiều lời bay đi...
Ru em mess-age tình si
“Mess” là rối lắm, “age” thì già hơn
“Face” cười tươi, lúc giận hờn
“Book” ghi nhật ký vui còn, buồn thôi.
NĐ/Facebook-Message

FB

Thác Voi
Em đã biết phía sau là thác lũ
Nên nâng niu từng khoảnh khắc phù du
FB-23/9/13 - Comment on Tran Thuan


Buồn
Buồn kéo mình quỵ xuống
Buông nhẹ cánh bay lên
FB - 23/9/13 - Comment on Thu Suong Le


Em hãy cùng ta mơ
Những ngọn đồi sắc đỏ
FB - 23/9/13  - Comment on Tran Thuan

Bay
Không có gì bay mãi đâu em!
Sẽ có lúc phải đáp xuống êm
Đời sống, đóa hồng gai thơm ngát
Tránh gai đi, và khẻ cúi đầu
FB - 24/9/13 - Comment on Hang Nguyen

Quán Nhậu
Ta biết cuộc đời là quán nhậu
Nên mời em tới để cùng say
FB - Status 28/9/13

Họa từ
Ta cứ ngỡ cõi trần là quán nhậu
Nên vô làm vài xị, thế là say
Đinh Hùng/Tiểu Mục Đồng

Ta biết cõi trần là cuộc rượu
Cho nên không muốn tỉnh một mình
FB - 28/9/13 - Comment on "Bác Thiện" note

Mạng
Còn mạng thì chơi hơi lâu
Bạt mạng thì cũng lầu bầu chút thôi

Mạng: Internet
Chơi: Fb
FB - 29/9/13 - Comment on Tran Thuan's post
 






26 August 2013

Nếu con biết

Dắt con đi, qua ngày giông bão
Mẹ như quên, hạnh phúc cùng con
Nếu con biết ngày thơ của mẹ
Sẽ hiểu rằng mẹ gánh bão đi...

Dắt con đi, qua miền lửa cháy
Mẹ ôm con, tìm lại đời mình
Nếu con biết ngày xưa của mẹ...
Sẽ hiểu rằng nước mắt mẹ...mưa!


26/8/13

23 August 2013

Những dài dòng cần thiết


Em

Khi em bệnh, cái mà em cần không chỉ là một lời nói “thuốc, uống đi”; em cần nhiều hơn thế: một ánh mắt quan tâm, một cử chỉ săn sóc nhỏ, một bàn tay ấm, một chén trà gừng, tất cả những điều đó có thể không đem đến một lợi ích thiết thực nào, hay có vẻ như “vô tích sự”, nhưng đó là điều “dài dòng” cần thiết.

Khi em buồn, cái mà em cần không chỉ là một vài chữ “buồn có lợi gì đâu”, em cần nhiều hơn thế: một đôi tai biết lắng nghe em kể lể, một ánh mắt khích lệ, một chuyện cười không duyên lắm để cố gắng lôi em ra khỏi những suy nghĩ thất vọng, tất cả những điều đó có thể không làm em thoát ra khỏi tức khắc những bi quan, nhưng đó là điều “dài dòng” cần thiết.

Khi em mất mát người thân, cái mà em cần không phải là một câu “số phận mà! ai cũng phải chết”, em cần một vòng tay ôm, em cần những giọt nước mắt thông cảm, em cần một nhắc nhở về những kỷ niệm đẹp đã trải qua với người quá cố, em cần chia sẻ kinh nghiệm của sự mất mát, tất cả những điều đó không làm cho người chết có thể hồi sinh, nhưng đó là điều “dài dòng” cần thiết.

Và đó là lý do tại sao một cựu quân nhân và cảnh sát dã chiến Mỹ, người được huấn luyện để tiêu diệt mạng sống một cách hiệu quả, viết một bức thư dài để chia sẻ với gia đình của một thanh niên Úc mà ông không hề quen biết, người đã bị giết với không một lý do nào; vì có người “buồn buồn, bắn chơi”, trên đường phố Hoa Kỳ thứ Sáu tuần qua; đó là điều “dài dòng” cần thiết, rất cần thiết cho gia đình của Christopher Lane, và rất cần thiết trong thời đại của chúng ta.

Anh