tâm mình là bức tường
ghi vết tích buồn vui
tâm mình là núi cao
mây trắng trời lý tưởng
tâm mình là vực sâu
níu hận thù muôn trượng
tâm mình là cơn đau
tận thâm tàng phế phủ
tâm mình là cuộc rượu
bất tỉnh trốn đời...say!
tâm mình là giấc mơ
thét nhớ ngày bão tố
tâm mình là nỗi sợ
mất mát bệnh tử sinh
tâm mình là mặt trăng
sáng tình đêm nguyệt tận
tâm mình là chiếc lá
về!... cuối ngày bên sân
tâm mình là đời sống
là núi cũng là sông
tâm mình là vọng động
là có cũng là không
tâm mình là tấm gương
sạch dấu đời cát bụi
tâm mình là bức tường
lặng vết tích buồn vui
nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
No comments:
Post a Comment