23 December 2012

Hòa, Quý, Thân

T.

Email gởi cho anh, sau khi anh về Úc, em viết là: "cảm ơn anh rất nhiều về những lời khuyên"; nhưng khi anh (email) hỏi lại em là những lời khuyên gì, thì đã một tuần, không thấy em trả lời. Tại sao? Em không nhớ, thì anh nhắc lại để em nhớ: Anh đã khuyên em ba điều, hay ba chữ:

1) HÒA

Câu đầu tiên anh nói với em tối hôm đó (8/11/2012) là: "Chừng nào người ta lạy và đưa tiền cho mình, thì mình mới nói ra những khuyết điểm của người ta"; còn không, thì đừng bao giờ nói đến khuyết điểm của người khác; nói "sau lưng" họ thì càng không nên. Thực ra chữ "lạy", là anh có ý nhấn mạnh, vì ngay cả học trò của của em tới nhờ em dạy kèm, họ cũng không lạy em.

Không để ý tới khuyết điểm của người ta, em tiết kiệm được thời gian và sức lực trong việc tìm tòi (hay soi mói). Thời gian và sức lực đó để làm chuyện khác, vì mình đâu có lợi lộc gì trong việc tìm kiếm hay phân tích này đâu. Nếu em tìm thấy những ưu điểm của họ, thì em sẽ học được những điều hay; trao đổi với họ về những ưu điểm của họ, họ sẽ vui vẻ mà chỉ cho em, tâm sự với em. Họ có "nổ" chút cũng không sao, có thức ăn ngon nào mà không được bao bì kỷ lưỡng, bắt mắt.

Tại sao mình không "mở túi" của mình ra để nhận từng chút "khôn" của người khác, mà mình làm ngược lại là: "đè cổ", "mở túi" của thiên hạ, để (gọi là) “cho” thiên hạ cái mà mình nghĩ là "khôn" của mình. Làm như vậy, mình chỉ có đi từ nghèo đến khốn mà thôi. Nghèo vì mình không nhận, mà cứ cho đi, thì làm sao không nghèo được. Khốn khó là vì, sức lực của mình đã bị phí phạm trong việc tìm tòi những thất bại của thiên hạ, mà không tìm cách khắc phục những khuyết điểm của mình để nâng mình lên.

Tìm tòi những khuyết điểm của người khác chỉ làm cho mình thêm coi thường người khác và tự (thỏa) mãn với chính mình. Khi mình coi thường người khác, thì làm sao họ coi mình là bạn được; và không coi mình là bạn thì làm sao họ có thể vui vẻ để giúp đỡ mình. Có ai muốn giúp đỡ người coi thường mình không? Mình chỉ có thêm thù, và mất bạn. Mình có quá nhiều kẻ thù mà không có bạn thì làm sao mình không khốn khó được.

Có một câu nói của người xưa: "Kẻ chê ta mà chê đúng là thầy ta, kẻ khen ta mà khen đúng là bạn ta, và kẻ nịnh nọt ta là kẻ thù của ta". Vậy nên, đừng nịnh nọt ai, vì mình không muốn trở thành kẻ thù của họ, nếu không phải bây giờ thì trong tương lai. Và, cũng đừng lên mặt làm thầy người ta, bỡi lẽ thường, đa số không muốn người khác làm thầy mình. Vậy thì, nên giữ trung đạo, tìm ưu điểm của người ta mà học, mà xin họ chỉ cho mình. Lần trước anh về, nói chuyện với em về bài thơ "Cúi Đầu" của anh có đoạn:

Hãy cúi đầu đi em
Thấy mình thật bé nhỏ
Học hỏi và khiêm cung
Đường đời đi bớt khó


www.nguyendai.net (2011/11)

chính là ý này.

Người xưa nói những người thành công thường có được 3 yếu tố: Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa. Nếu mình không được thiên thời, không có địa lợi, và đánh mất luôn yếu tố nhân HÒA thì làm sao sống nổi hở em?

Anh về gặp lại những người bạn cũ, có những người suốt ngày cứ "làm thầy" thiên hạ và họ cứ lẩn quẩn ngồi xoay quanh cái ghế "cao" của họ. Họ không bỏ cái ghế "cao" đó, nên không đi xa được. Anh cũng gặp nhiều bạn bè "cúi đầu", lam lũ, lầm lũi mà đi, thì họ đã đi được rất xa. Hai mươi lăm năm, ba mươi năm đã qua, nhìn lại, để học một chữ "HÒA". Anh mong em sẽ học, cùng anh.

Chữ Hòa, bắt đầu bằng chữ "h" (hát) có nghĩa là tìm những giai điệu êm tai để cất lên, và sau đó là chữ "", có nghĩa là cùng ca, với bạn, là sự hòa nhịp, là sự hợp tác, và sau đó là chữ "a", là ngạc nhiên, là vui. Em nên tìm những âm thanh êm tai để cùng hò ca với bạn bè, em sẽ được, ít nhất là niềm vui.

2) QUÝ

Điều thứ hai, anh nói với em tối hôm đó, có thể tóm lại bằng một chữ đó là chữ "quý". Anh đã kể cho em một chuyện về Đức Khổng Tử, một hôm gọi một học trò vào hỏi: "Hãy nói cho ta nghe: người Trí là người như thế nào, và người Nhân là người như thế nào". Người thứ nhất đáp: "Người Trí là có trí tuệ hơn người, và người Nhân là người có lòng nhân đối với người khác". Khổng Tử không nói gì, bảo lui ra; và gọi người thứ hai vào, người này đáp: “Người Trí là người được người khác kính nể, và người Nhân là người quên mình vì người khác”. Khổng Tử cũng bảo lui ra. Khi Khổng Tử gọi người thứ ba (người sau cùng) vào thì người này nói: "Người Trí là người biết mình, và người Nhân là người thương mình". Khổng Tử nói với người sau cùng rằng: "Ngươi đúng là bậc quân tử".

Khi biết mình, em sẽ "thấy mình thật bé nhỏ"; sẽ "cúi đầu", để "học hỏi và khiêm cung", và khi em học được, hòa được, thì "đường đời đi sẽ bớt khó"; đó không phải là "trí" sao?

Chữ “quý” anh muốn nói đến ở đây, bao gồm chữ “thương” trong đoạn về Khổng Tử ở trên. Quý: tức là quý bản thân của mình. Là sao? Là chăm sóc, nâng niu cái hình hài được cha mẹ sinh ra, thương “nó”, không để cho “nó” bị đói, lạnh, đau, và khổ.

Làm cho mình không bị đói, lạnh, là tìm cách bảo đảm đời sống vật chất của mình. Em sẽ không phung phí tiền bạc, sức lực vào những chuyện có thể làm cho mình đói, lạnh, đau bệnh. Làm cho mình bớt khổ là chăm sóc cho cái tâm của mình, không bị lo lắng, dằn vặt.

Anh rời sự khái quát, để cụ thể một chút: (...)

Chữ quý, khởi đi từ chữ quy, tức là trở về, về với chính bản thân mình: thân xác mình, tâm linh của mình. Trở về với dấu sắc, về với chính sắc diện của mình, về với bản lai diện mục của mình, với sự cương quyết, sắc son. Em không nên lang thang, chú trọng tới cái tâm của người khác, tìm cách làm sao cho người ta nể mình, trọng mình, thương mình; mà chính bản thân em phải làm sao thương mình, quý mình. Không quyết, không đánh dấu sắc vào chữ quy, em sẽ sa lầy, trở nên nặng nề, sẽ quỵ , tức là quỵ xuống.

3) THÂN

Điều thứ ba, mà anh nói chuyện với em tối hôm đó, có thể gom lại trong một chữ “Thân”, có nghĩa là tình thân.

Một cách tự nhiên thì con chim có cái tổ của nó. Nó tha từng cọng rơm về để làm tổ cho nó và con của nó trú thân. Đó là nơi trú ngụ của nó, dù mưa hay bão. Quan hệ gia đình (hay xa hơn một chút là quan hệ thân tộc) là quan hệ cả đời, không thể đổi thay, là nơi mình “ở” một đời, là “ngôi nhà”, là “ tổ” của mình, nên phải biết giữ gìn, chăm chút cho nó, thì nó mới trở thành chỗ dựa cho mình, nhất là những lúc mưa bão.

Nếu là anh em, thân tộc, mà mình không thật với nhau; thì mình sẽ cô đơn lắm trong cuộc đời này. Đừng bao giờ tự đẩy mình vào tuyệt địa (đường cùng, không có lối thoát) bằng cách cắt đứt những nâng đỡ của anh em, thân tộc. Muốn vậy phải giữ được chữ thành và chữ tín.

Thành: là thành thật, là chân thành, là thành kính – Em có thành thật với anh em, thì anh em mới hiểu đúng em được. Anh em là có sao nói vậy, không có nói “dzòng, dzòng, con cò con cuốc”. Đã là anh em, nên nhiều khi rất “làm biếng” đoán, nên nếu không thành thật sẽ bị hiểu lầm: một ví dụ nôm na, nhưng đơn giản là: có đồ ăn, nếu là người ngoài thì sẽ có chuyện “mời lịch sự”, “mời lơi”; rồi tới việc từ chối cho “đủ lễ”, từ chối khéo. Còn nếu là anh em thì hỏi: “mày ăn không?”, “không”, thì “tao ăn”; thành thật, đơn giản, và thẳng thắn. Cho nên, anh khuyên em nên thành thật.

Thành là điều tất nhiên, nhưng phải giữ chữ tín nữa. Thất tín với anh em, thì làm sao (?). Cái ghế của mình, có một chỗ dựa, mình đập cho nát đi, thì mai mốt, có đau yếu, chỗ đâu mà dựa. Con chim, con chó, cũng không đại tiểu tiện trong cái tổ, cái ổ của nó; tại sao mình làm cho “cái nhà” của mình không thể ở được, vì anh em không thể nhìn mặt nhau, hay nhìn nhau mà không vui được, không tin nhau được. Niềm tin đặt nơi mình đã bị chính mình làm xuất hiện dấu hỏi lên đó, thì đó không phải là sự nhạo báng chính bản thân mình hay sao.

Chữ thân ở đây bắt đầu bằng chữ “th” (thờ), tức là tôn lên, kính trọng, và thêm vào chữ “ân”, nghĩa là ân tình. Thân: nghĩa là thờ kính cái ân, cái tình của cha, mẹ, anh em, người thân. Anh nghĩ thư này cũng đã dài, khá dài, gởi lại em ba chữ: HÒA, QÚY, và THÂN; hy vọng em nhớ, và sống vui hơn, tốt hơn. Anh chúc mừng em.

Anh




16 December 2012

Thất Tình


Em H.,        

                                                                                                                  

Hôm qua nhận được SMS của em, nói anh bạn trai mà em yêu (thầm?) đã có người yêu (mới ?) và chuẩn bị cưới? Nên em: “buồn và vui dằn xé nhau”.

Trước hết, và trên tất cả mọi sự, em phải hiểu rằng: chuyện tình cảm là chuyện từ hai (2) người. Một người không làm được: cho dẫu người đó có giàu có như Thái Tử Charles của Anh Quốc, hay bạo ngược như Trụ Vương... Khi cánh cửa của một căn phòng đã đóng kín, hãy chúc phúc cho đôi uyên ương mới, và để tình cảm của mình theo gió cuốn đi. “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em có biết không, để gió cuốn đi...” (TCS).

Nếu người em yêu thương không mở cửa mời em vào đời của anh ấy, mà chọn một người khác, thì không ai có thể giúp được em hết, ngoại trừ chính bản thân em; vượt lên như cơn gió vút qua cành cây ngoài kia để tiếp tục mơn man trên những bình nguyên xanh ngát bao la.

Như anh đã gởi SMS cho em (không biết em có nhận được không nên anh viết lại ở đây): “...Anh biết em sẽ rất buồn, nhưng sẽ buồn một cách thông minh. Em thức dậy, trời vẫn nắng, biển vẫn sáng, và đời vẫn bình yên gõ nhịp. Hãy bước xuống đường phố, xuôi dòng đời hôm nay, có tiếng cười rúc rích của bạn bè, tiếng la mắng hiền đã yếu nhiều của mẹ, có anh chị em...và nhiều thứ lắm. Chúc em an vui”.

Hôm trước anh có nói chuyện với em về “trời mưa, trời nắng”; nghĩa là mình chuẩn bị kỷ để đi chơi rồi, tự nhiên trời đổ mưa: có hai cách ứng xử, một là: ngồi đó càm ràm ông trời, than phiền về việc mất công chuẩn bị, hai là: lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, rót một ly nước trà ấm, và (tắt điện) thắp lên một ngọn nến để trên bàn, nhấm nháp  từng ngụm trà để tận hưởng cái cảm giác ấm cúng, bình an mà mình đang may mắn được có.

Em yêu thương người ta, và nghĩ tới việc chuẩn bị để đi tiếp một quảng đời dài với anh ta; nhưng anh ta không chọn em; giống như trời đột ngột đổ mưa. Em phải thay đổi cách nghĩ của mình: thay việc “chuẩn bị đi chơi”, bằng việc “ở nhà uống trà”. Hãy làm những việc khác mà em đã từng yêu thích: làm việc, tập thể dục, vui chơi với bạn bè người thân, học hỏi thêm; và nếu em có đủ can đảm, vững vàng, hãy chuẩn bị quà tặng để chúc phúc cho người ta với lòng thành thật, và thanh thản.

Nếu trời hôm đó không mưa trước khi em rời khỏi nhà; biết đâu trời sẽ mưa khi em đang đi giữa đường: không có một mái hiên che, phải chịu ướt lạnh và bị cảm cả tuần; cho nên em phải thấy rằng mình may mắn, vì trời đã mưa trước khi em bắt đầu cuộc hành trình. Biết đâu sự chấm dứt với anh bạn này, lại chuẩn bị cho một sự mở đầu tốt đẹp với một người sẽ hợp với em hơn. Tại sao em phải phiền muộn vì mình đang được may mắn.

Trước đây em yêu thương anh ấy và muốn được chung sống với anh ấy, muốn được “chiếm hữu” anh ấy. Thực ra thì sự “chiếm hữu” là kẻ thù của tình yêu. Khi em đem con chim về nhốt trong lồng, em đã huỷ hoại sự yêu thương giữa em và con chim. Em nhìn con chim hót, em vui vẻ; trong khi con chim nhìn em khao khát một bầu trời xanh trong. Trong lồng không phải là một con chim hạnh phúc mà là một sinh vật đang chịu khổ đau. Em đang nuôi một sự khổ đau.

Khi em tìm cách “chiếm hữu” một con người, em đã bắt đầu nuôi lớn cảm giác “bị ràng buộc” của người ấy. Nếu sự “ràng buộc” đó không là tự nguyện, thì em đã sống cùng với nỗi buồn của người ấy, em đã nuôi lớn sự bực bội và sự khao khát được “giải phóng” của họ. Một ngày nào đó, họ sẽ ra đi, và em sẽ đón nhận cái mà em gọi là “sự mất mát”, và em sẽ buồn rất nhiều lần hơn bây giờ.

Tình yêu của em đối với anh ấy bây giờ không có mảy may nào của sự ràng buộc, nó không có mầm mống của sự thù hận hay “phản loạn”; đó là một quà tặng. Đó là một tình yêu xinh đẹp, như một bông hồng trắng, trinh nguyên và dịu dàng. Đó là một sự yêu thương thuần khiết: vui khi thấy người ta vui, hạnh phúc; buồn khi thấy người ta bị mất mát khổ đau. Em đang có một bông hồng trắng tuyệt đẹp trong tay, em sẽ không nỡ xé bỏ nó đi chứ. Em phải cắm bông hồng đó trong một chiếc bình và ‘chưng’ (bày) trong phòng của em chứ.

Sáng nay đọc bản tin trên mạng, Melbourne, vừa có một cuộc mưu sát-tự tử vì tình, người đàn ông khoảng 40 tuổi và người đàn bà trên 20. Cảnh sát nói rằng hai người nằm chết trên một căn hộ ở vùng ngoại ô thành phố, có vẻ như người đàn ông đã giết người đàn bà, và tự tử sau đó. Người phát hiện ra cái chết và báo cho cảnh sát là con trai (riêng) của người đàn ông. Bạn của người đàn bà nói: người đàn ông đã không thể chịu đựng nổi cái cảm giác khi nghe người đàn bà nói rằng: “I am not interested to keep the relationship with you” (có nghĩa là: Em không thấy hứng thú trong mối quan hệ với anh nữa) (hay dịch thoáng hơn một chút: Em không còn yêu anh nữa). Em nghĩ sao về người đàn ông này? Về người đàn bà này?

Anh
19/2/2011

Hình: quán cà phê Nét Xưa, Quy Nhơn, 2011

12 November 2012

Mai mốt


Mai mốt về ngang qua Nguyễn Trãi
Em có còn ở đó ánh trăng*
Bến Cần Giờ, phà lên Bình Khánh
"Quất" như "mi"... giòn tiếng cười dài

Mai mốt về ngang qua quán Huế
Có còn em cơm cháy nem chua
Bà đậu hủ cười hiền như mẹ
Chút cay, đắng, ngọt...buồn như thế!

Mai mốt về ngang qua tiếng sóng
Có con em đồng vọng thời gian
Hàng dừa nước im lìm đứng ngóng
Một con đường gió bụi miên man...

Nguyên Đại
Saigon
Ks Moonlight*
Nguyễn Trãi, Q.1
10/12


Hình: Biển Cần Giờ/NĐ

08 November 2012

Anh Đi

 
Anh phải đi
Con sóng đến bờ
Độc mộc về đâu?
Trăm năm tình lỡ

Anh đã đi
Bên kia hừng sáng
Gởi lại câu kinh
Trường xưa nắng vỡ

"Mình" ở lại
Ôm đời trong tay
Giữ màu áo trắng
Chong ngọn phù du

Duyên đã trọn
Đừng níu niềm đau
Xin tròn tuổi hạnh
Xanh cuộc nghìn trùng

Trăng không tròn hết, mình ơi!
Thuyền xa bến cũ, cuối trời ngày lên...


8/11/12
Thân Tặng T.













                                                                                                                                                               Hình: Eo Gió Nhơn Lý-Quy Nhơn/ Qua Cầu Nhơn Hội-10/12

07 November 2012

Đoản Ca


Lữ Hành Đoản Ca

QUY NHƠN

Ăn Nem
Anh về ăn miếng nem quê
Nhớ em một thuở quà quê thương thầm
Nem "Trần Độc" và "Tăng Bạt Hổ"
27/10

Nhậu
Say đời một thuở lưu linh
Say em một thuở ta mình bên nhau
Quán "Sáu Cao"
27/10


 











Tắm biển
Tôi hôn thật say
Biển trời gió cát
Tôi ghì thật chặt
Nước mặn quê nhà

Tôi nâng niu nắng
Ươm vàng trong mây
Thương từng cơn sóng
Dấu chân vỡ òa...
Biển Quy Nhơn
28/10

 











 

Hình: Eo Gió Nhơn Lý/NĐ


NHƠN LÝ

Bạn 
Tình đã đến, ta đã thành duyên nợ
Nín đi em, mình đâu có lỡ lầm

Tưởng rằng mình đã mất nhiều
Thực ra đâu có mất gì đâu em
Phù du trải tận kiếp người
Ngại gì cười khóc của người thế gian

Tặng L.A.

 















CẦN GIỜ

Nón
Nón nghiêng em níu làm duyên
Chiều yên biển lặng sao thuyền ngất ngư?

Trưa
Cần Giờ cá mực phù sa
Nâng ly mình cạn phong ba kiếp người
Say em ta uống nụ cười
Say đời mình ngắm một trời mây bay
Trên bến Cần Giờ
7/11/12



Bến Cần Giờ










29 October 2012

Người và Sói












Người và Sói
Sói trốn vào rừng sâu
Người giăng bẫy
Phá rừng truy giết
Người "mở rộng" văn minh
Hủy diệt!

Người và Người
Người nhân danh "gì"
Để giết đồng loại
Tức khắc hay dần mòn
Hùng hục sói lang
Tàn độc, thâm hiểm!

Sao học con bò
Nhai lại lịch sử
Nuôi nấng căm hờn
Từng triều đại hưng rồi phế!
Hận thù níu hận thù
Về đâu?!

Sao không thắp hương
Đốt đi oán hờn
Cắm xuống niềm đau
Để hận thù lụi tàn
Lời kinh mênh mang
Phảng phất hồn sông núi

Cạnh tranh là tất yếu
Hãy để luật hòa bình
Chỉ huy chiến tranh
Đố kỵ không thể tránh
Tình yêu sẽ chữa lành
Cây Âu Cơ trăm nhánh

Đất hiền chim làm tổ
Rừng nguyên thủy lên xanh

Nguyên Đại
Quán Trưa Nhơn Lý
29/10/12
























Hình: Qua cầu Nhơn Hội/NĐ

Về Nhơn Lý















Mai trăng tròn quê em cát trắng
Anh về dốc đá thở cheo leo
Tuổi thơ buồn..con cá quắc queo
Người dẫu vắng mà tình sâu nặng

...

Về quê em con đường sóng đá
Anh ngồi mà nhớ cuối trời xa
Eo Gió tình thét gầm bọt biển
Nhớ gì không tê điếng phố Đà

...

Mai em về dấu chân cát nắng...

Nguyên Đại
QN-Nhơn Lý
28/10/12
(14 Tháng Chín, Nhâm Thìn)



































Hình: Eo Gió, Nhơn Lý/NĐ

22 October 2012

Quê Nhà













Quê nhà có gì lạ không anh?
Ừ, em!
Có nắng, mưa, con đường bụi đỏ
Quán chè xưa còn vọng tiếng thầm thì
Trường tiểu học giờ thành trung học
Tuổi thơ mình thấp thoáng góc tường xa
"Khu Triển Lãm" trong rào dấu tích
Bức tranh xưa thức dậy chuyện trò...

Quê nhà có gì lạ không anh?
Ừ! em,
Anh về cúi đầu nghe mẹ dạy
Lỗi lầm xưa như mới phạm bây giờ
Mẹ đã già, già nua trước tuổi
Còn lo, nấu, giặt cho con
Đời mẹ, thôi thì cứ vậy!
Gáo này cho con, nắng cạn mưa đầy...

Quê nhà có gì lạ không anh?
Ừ, em...
Vẫn còn tiếng loa trên đường sáng sớm
Tin "tiến độ", "tiến công"
Trời, biển, sóng, và cát vàng như thế
Tình người qua mấy cuộc bể dâu
Những con đường thay tên đổi họ
Bước chân quen lững thững...bạc đầu!

Quy Nhơn
22/10/12















Hình: Qua cầu Nhơn Hội/NĐ






20 October 2012

Lời Kinh Đêm

Tôi ở phía bên kia con đường
Thành phố dưới tàng cây đêm
Nóng
Nhiều chiếc xe bóng loáng chạy qua
Bà bán hàng rong ngửa mặt ngủ bên vệ đường
Nồi súp cua hứng trời trong tối
Những chiếc lưng trần, chân trắng
Thoăn thoắt ngược xuôi
Công viên người ngồi kín
Cà phê "bệt"
Và lời kinh đêm, kinh đêm...

Nguyên Đại
SG
20/10/12



15 October 2012

Tâm





tâm mình là tấm gương
soi dấu đời cát bụi
tâm mình là bức tường
ghi vết tích buồn vui

tâm mình là núi cao
mây trắng trời lý tưởng
tâm mình là vực sâu
níu hận thù muôn trượng

tâm mình là cơn đau
tận thâm tàng phế phủ
tâm mình là cuộc rượu
bất tỉnh trốn đời...say!

tâm mình là giấc mơ
thét nhớ ngày bão tố
tâm mình là nỗi sợ
mất mát bệnh tử sinh

tâm mình là mặt trăng
sáng tình đêm nguyệt tận
tâm mình là chiếc lá
về!... cuối ngày bên sân

tâm mình là đời sống
là núi cũng là sông
tâm mình là vọng động
là có cũng là không

tâm mình là tấm gương
sạch dấu đời cát bụi
tâm mình là bức tường
lặng vết tích buồn vui

nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
melb.
15/10/12














Hình: desktopia.net

09 October 2012

Hoa Ly


Tình mình như hoa Ly
Nỡ một lần đi biệt
Tình mình như con sông
Chảy năm dài tháng rộng

Ôi! bên đời gió lộng
Từng chới với tìm nhau
Hoàng hôn về mau quá!
Thuyền lỡ lần sang sông

Lily buồn như đông
Sương đôi bờ giăng trắng
Em về hoa tím nhạt
Tình cứ vậy dòng sông...

nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
melb.
14/10/12



Hình: Hoa Lily 
Một trong những loại hoa được ưa thích hơn hết trong đám cưới là hoa Lily. Người Âu châu chia ra nhiều thứ Lily mà người Á đông gọi chung là Bách hợp, hay Thụy Liên. Bách hợp có nhiều màu, chỉ màu trắng (Easter Lily) mới được tượng trưng cho sự tinh khiết, chắc vì lý do này mà hoa cô dâu cầm thường được kết bằng hoa màu trắng. Bách Hợp trong từ "Bách Niên Hảo Hợp" nghĩa là trăm năm hạnh phúc, hòa hợp.

28 September 2012

Từng Phút


Từng phút tôi thở
Nghe nhịp tâm, tình
Từng phút tôi nhìn
Ngày qua mưa nắng

Từng phút tôi nghe
Âm thanh sống, động
Từng phút tôi chạm
Cuộc đời quanh tôi

Tôi đón buồn vui
Bóng về bóng ở
Tôi nâng niu tình
Người đến người đi

Tôi thấy tình thương
Ngày sáng mặt trời
Tôi thấy hận thù
Đêm trước u mê

Tôi đi trên sóng
Trùng điệp thăng trầm
Tôi qua cơn mê
Tỉnh giấc còn-không

nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
melb.
28/9/12

Hình: hoa Sen/motgocpho.com/TS Nhất Hạnh

25 September 2012

Khen-Chê, Cười!


Khỏe mạnh
Thích ăn ngon
Lời khen, nên
Chia sẻ hào phóng
Anh em khắp bốn bể
("Tứ hải giai huynh đệ")

Lúc bệnh
Đi-xin thuốc
Lời chỉ trích
Trân trọng trao nhau
Chỉ khi được thỉnh cầu

Cười, tốt:
Ăn ngon hoài,
Coi chừng mập!
Đi xin thuốc "quài"
Nhức đầu!!!

nguyên đại
melb.
25/9/12
nguyenbadai@gmail.com

Bạn

Quan hệ của chúng ta với những bạn bè đang thân, đang vui vẻ, giống như một cơ thể khỏe mạnh vậy, thích ăn ngon. Lời khen của bạn cho mình giống như "thức ăn ngon". Mình cho bạn lời khen cũng vậy. Cho nên, cho nhau những lời khen thành thật,  những lời khen "nên", làm cho mình và bạn thêm hăng hái, vui vẻ trong cuộc sống. Mình và bạn sẽ thân mến nhau hơn.

Còn khi mình làm không được, mình phải đi học hỏi; giống như khi mình bệnh, mình phải đi và xin thuốc vậy. Thuốc đắng, đâu có ai muốn uống đâu, nhưng "đúng thuốc" và mình "chịu uống" thì sẽ có cơ hội lành bệnh. Khi mình sẳn sàng "tầm sư học đạo", thỉnh thầy, thỉnh cầu để lắng nghe những lời chỉ trích, mình mới đón nhận trọn vẹn cái hay của lời chỉ trích đó, mình mới có cơ hội để thăng tiến, để "hết bệnh". Chỉ khi nào bạn mình, thật sự thỉnh cầu sự góp ý của mình, sẳn sàng đón "thuốc" thì mình mới trân trọng "tặng" bạn. Lúc đó "thuốc" của mình mới được trân quý, không bị phí phạm. Cho nên, chỉ nên chỉ trích khi được (thật sự) thỉnh cầu.

Nhưng, cái gì quá cũng không tốt, cứ khen hoài, mình sẽ "mê" lời khen đó, dễ "ngủ quên trên chiến thắng". Thưởng thức món ăn ngon là điều thú vị, nhưng ăn hoài, sẽ bị bệnh mập phì. Cũng vậy, nếu cứ bị chỉ trích hoài, cũng nhức đầu chứ. Đâu có "bệnh" đâu, sao phải "dùng thuốc" "quài" "dzậy"! Nếu bạn và ta, hai bên lời qua tiếng lại, không ai nghe ai, không phải "phí thuốc", phí lời, phí thời gian sao; mà đâu có "chữa được bệnh" gì đâu, tại sao lại phải "xin thuốc hoài" cho bị "nhức đầu".

Cuộc đời là của mình, thời gian là của mình, sao mình không chọn an vui, mà chọn bực mình; sao không chọn thương yêu mà chọn hận thù.

Hình: Hoa Uất Kim Hương (Tulip) - 
mang lời trách 'không nhất quyết" trong chuyện tình yêu đôi lứa. 
Nguồn: www.raovat.com

23 September 2012

Người Mẹ Nhơn Lý

                                              
Mẹ cõng con đi đời biển động
Eo Gió xa ngui ngút khói hương
Vũng Bấc, Nồm đêm đen tiếng sóng
Bão! Đói! Khát!...
Mẹ về trời !...Con được bình an!

Gặp được cha bàng hoàng gió hú
Mẹ lạc rồi tóc xoã mù sương
Mẹ!...Mẹ ơi!...
Xin lạy Mẹ tấm lòng biển rộng
Nước mắt buồn khép lại đại dương

Kiếp sau nguyện được làm người
Làm con của mẹ muôn đời con thương

Nguyên Đại
Melbourne
nguyenbadai@gmail.com
22/9/12





Tặng em H.
để nhớ về mẹ...để khóc
để yêu quê mình Nhơn Lý,
Eo Gió, Vũng Nồm, Vũng Bấc
và để sống vui hơn, tốt hơn.




Hình: Eo Gió - Nhơn Lý

18 September 2012

tôi

lang thang trong cuộc đời mộng mị
ngủ vùi trong những đam mê
thức giấc trong nỗi khổ đau nhân thế
lãng quên trong việc mưu sinh mỗi ngày

ngập ngừng trước khung cửa kỷ niệm
cất đi những nỗi nhớ nhung
tự huyễn hoặc với những trò trẻ con
đạo mạo trong bộ vỏ cứng của một con cào cào

sóng sánh bước đi buổi sáng
bực bội như một khúc củi khô nhăn nheo
cười buồn như một vũng nước đục gợn sóng
tự hỏi mình có điên không khi hùng hục với đời

vội vã như một chiếc xe buýt ráng đúng giờ
rồi tà tà luận đời bằng lời kinh Phật
tò mò với những tin tức tào lao
cùng tiếng la hét của những gã say xỉn

tự đày đoạ mình với những khổ tâm không cần thiết
cùng với phức cảm tự ti vô lối
rồi cười lên hô hố như một tên nghiện cần sa
viết vô thức và không ngủ được nguyên đêm gần sáng
hôm nay...

nguyên đại
18/9/12

30 August 2012

Ngược mùa




Em ơi! Trời vào thu
Đường mưa ướt sương mù
Nắng có còn thấp thoáng
Trên đồi chiều vàng ru...

Em ơi! Mùa tàn đông
Rét muộn màng nhức buốt
Đường phố như dòng sông
Giờ tan tầm...lộng quá!

Em ơi! Tình vào thu
Cây lá vàng tiếc nhớ
Mình qua mùa ngược chiều
Tình níu tình tóc rối

Em ơi! Tình ngày xuân
Nụ đầu mùa hưng ấm
Thương chút nắng vội vàng
Hôn ghì vào cơn gió...

Nguyên Đại
30/8/12
nguyenbadai@gmail.com














29 August 2012

Nước mắt

Nước mắt là cơn mưa
Cuốn đi bao bụi đời
Nếu em có thể khóc
Thì hãy khóc nữa đi

Buồn phiền chuyện ngày qua
Xin trả về tháng cũ
Mưa trôi dòng lệ xa
Còn lại một mặt trời

nguyên đại
melb.
29/8/12
nguyenbadai@gmail.com

Hình: Hoa Ly
Nguồn: images for hoa Ly - my.opera.com

04 August 2012

Đôi Dép

Có người bạn sưu tầm gởi tặng bài thơ này:

Bài thơ đầu anh viết tặng cho em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nhau nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng gánh vác sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Một ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ nói
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề phản bội
Chẳng hứa hẹn mà không hề giả dối
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thiếu nhau trên mỗi bước đường đời
Dẫu một chiếc là một bên phải trái
Như tôi yêu em bỡi những điều ngược lại
Gắn bó đời đời bỡi một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một chiếc nghĩa là không gì hết
Nếu không tìm được một chiếc thứ hai kia
                                              
                                                        (Tác giả: Nguyễn Trung Kiên)

Tình yêu làm cho những cuộc đời xích lại gần nhau, như đôi dép; cho nên khi một mình, nhớ nhau, chợt thấy lẻ loi, không thành đôi. Không như đôi dép không có linh hồn, nên "anh viết..." “khi nỗi nhớ trong lòng da diết, những vật tầm thường cũng viết thành thơ”.

Hai chiếc dép không có ngày tháng gặp gỡ, không kỷ niệm, không thương nhớ nhau, mà được gần nhau. Có những cuộc đời giống như đôi dép vậy “có yêu nhau đâu” nhưng “chẳng rời nhau nửa bước” và “cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược, lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau”. Xưa ông bà, cha mẹ mình, có khi giữa họ không khởi đi từ tình yêu thương trước khi gắn bó cuộc đời với nhau; nhưng rồi thì... vinh nhục, thăng trầm, hạnh phúc, hoạn nạn có nhau.

Người ta yêu nhau, nên quấn quít, không muốn rời xa, chỉ muốn ở bên cạnh nhau, như đôi dép, chia sẻ đời sống với nhau, cùng nhau thăng trầm, cùng nhau nhung gấm. Nhìn đôi dép cát bụi, nhớ những ngày gian khổ; thấy đôi dép sạch đẹp, nhớ những lúc thành công, vui vẻ. Nhưng, không phải chịu sự đặt để, giống như đôi dép, những tình yêu nồng thắm có cơ hội tự nguyện nuôi dưỡng tình yêu của mình. Cùng trải qua năm tháng, cùng trẻ cùng già, “cùng bước cùng mòn”, chịu đựng gian nan, chia sẻ tủi nhục, vất vả, “gánh vác sức người chà đạp”. Chỉ để cho một người dùng, đôi dép chung thủy với một người; tình yêu thủy chung cũng vậy “dẫu vinh nhục không đi cùng người khác”.

Đi dép thì phải đi với một đôi, “lối đi nào cũng có mặt cả đôi”, không chiếc này chiếc kia được, và một lần cũng không thể đi được trên hai lối. Cho nên, khi một chiếc dép mất đi thì “mọi thay thế đều trở nên khập khiểng”; bỡi đâu có chiếc dép khác nào có cùng (một) phai nhạt, mỏi mòn; cho nên “bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía”, một mình bước đi cao thấp, khập khiểng và “nỗi nhớ cứ chênh vênh”.

Khi yêu nhau, người ta có thể bỏ qua những dị biệt. Sự khác biệt hoàn chỉnh lẫn nhau; bỡi mỗi chiếc dép là một bên phải (hoặc) trái. Không có chiếc dép nào vừa cả hai bên phải và trái, giống “như tôi yêu em bỡi những điều ngược lại”. Họ, dù một trái một phải; nhưng (giống như đôi dép) gắn bó đời nhau “bỡi một lối đi chung"; những bước chân thầm lặng trên mọi nẻo đường đời, những cuộc đời yêu thương “thầm lặng bước song song”.

Khi một chiếc mất đi, không còn “đôi” dép nữa, bỡi một chiếc dép không dùng được, “còn một chiếc là không còn gì hết”, “khi không tìm được một chiếc thứ hai kia”. Cuộc tình có "mã số'' riêng của nó, có đời sống riêng của nó, không thể đem con người nọ đặt vào cuộc tình kia được. Khi một chiếc dép đi xa, không còn đứng chung đôi nữa, đôi dép coi như đã mất. Con người không vậy, không giống như đôi dép, tình yêu vẫn còn đó, cho dẫu họ lạc mất nhau. Họ lưu giữ kỷ niệm, năm tháng xuôi ngược thăng trầm có thể làm cho họ mỏi mòn, nhưng cuộc tình giữa họ đã hóa thạch; tình yêu của họ không phải như bụi đường trên đôi dép có thể được rửa sạch trong một cơn mưa chiều.

Đôi dép không có di truyền, nhưng con người nở hoa, kết trái. Họ thấy sự hiện diện của một “chiếc thứ hai” trong nụ cười của đứa con trai, con gái của họ. Họ không phải vô ích, “không còn gì hết” khi lạc mất “nửa thứ hai”; trái lại họ thấy trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, bỡi vì cho dẫu chỉ có một mình, họ phải là một “đôi” để tiếp tục yêu thương, nâng niu, nuôi nấng, gầy dựng cho những “đôi dép nhỏ” tiếp tục đi trên những con đường sáng hơn, rộng hơn con đường mà họ đi qua, như Mẹ vẫn tiếp tục nuôi con bằng tình thương của Mẹ, dẫu rằng Cha đã vĩnh viễn ra đi, không bao giờ về nữa.

Đôi dép, vừa “sinh ra” là đã thành đôi, thành cặp. Con người không phải lúc nào cũng “may mắn” như thế, nhiều cuộc tình đã không về bến, có những cuộc đời thương nhớ nhau, mà không gần nhau. Họ không trầu rượu "chẳng thề nguyện nhưng không hề phản bội", không ràng buộc nhưng ngui ngút nhớ nhau "chẳng hứa hẹn mà không hề giả dối". Họ có là một đôi không? Không ai biết! Cuộc đời dâu bể đổi thay, có lịch sử, có quê hương, cách mạng, chiến tranh, họng súng, nhà tù, và những con thuyền... không vỏn vẹn trong một bước chân. Khoảng cách ngắn giữa hai chiếc dép không còn quan trọng nữa. Tình thân, tình bạn, tình yêu thương đã vượt không gian và thời gian:

Em thương Hàn, lớn cùng trăng Mạc Tử 
Tôi nhớ Kiều, lãng sóng bước Nguyễn Du
                                                          nguyên đại

Nhìn lên bầu trời xanh, con người đã có những bước đi ngàn dặm, sao mình không nở một nụ cười để thấy vẫn gần nhau như đôi dép, dẫu rằng biền biệt cách xa.

Nguyên Đại
nguyenbadai@gmail.com
Melbourne
4 Tháng Tám, 2012

Hình:blog.yahoo.com./bobo; psdeluxe.com; amusingplanet.com

19 July 2012

Em

Có bao giờ em nghe
Tiếng mưa đêm rất khẽ
Trên mái khuya thiết tha
Chợt làm em thức giấc
Chỉ có vậy, thế thôi
Kỷ niệm về se lạnh

Có bao giờ em nhớ
Một giận hờn ngày xưa
Tiếc một lần thơ dại
Lỡ mất một vòng tay
Chỉ có vậy, thế thôi
Ta lưu lạc mây trời...

Có bao giờ em bước
Trên bờ cát biển đêm
Sóng bỗng tràn ray rức
Chợt cần một hơi thở
Chỉ có vậy, thế thôi
Mà đi hoài không tới

Có bao giờ em biết
Đâu đó một tình xa
Rừng xưa một đốm lửa
Cháy suốt cùng tháng năm
Chỉ có vậy, thế thôi
Không bao giờ băng giá

Có bao giờ em yêu
Cây khẳng khiu mùa đông
Đứng buồn trong ướt lạnh
Tội cuộc tình đi qua
Chỉ có vậy, thế thôi
Năm tháng dài tóc trắng

Có bao giờ em thấy
Một khoảng trời trong xanh
Mây trắng đùa trong nắng
Cùng với em nhịp sống
Chỉ có vậy, thế thôi
Lòng bỗng dưng thanh thản

Nguyên Đại
Melbourne - Mùa Đông
18/7/12
nguyenbadai@gmail.com

Hình: Rose
Nguồn: images of rose


24 June 2012

Cục Bướu



Đây là bức hình của một vị nữ sĩ người Singapore, trên mặt nổi một cục bướu to hình người, miệng trên cục bướu hình người này không chỉ có thể ăn cơm mà còn có thể nói chuyện. Hiện tại cô đang sống ở Tây Tạng"

H. em

Hôm trước có nhận email của em, kèm theo hình một cư sĩ có cục bướu hình người trên khuôn mặt. Thật lạ. Cảm ơn email của em.

Anh nghĩ đạo Phật mang đến sự bình an cho người tu học tại đâybây giờ. TU là hướng tới việc làm cho cái Tâm của mình, không còn U mê nữa; giống như kéo mây đen đi để cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống mọi ngõ ngách trong đời sống của mình. Lúc đó mình sẽ thấy mọi việc rõ ràng, trong sáng hơn. Giới là tránh, là không dính, là gió mạnh thổi đi mây đen. Khi mình tránh được, mình sẽ Định, là đứng lại, là sự an bình, không lau chau, lăng xăng, sợ sệt, không sợ "mất"; hay quá "hồ hởi, phấn khởi" khi vừa "có", vừa "đạt" cái gì đó. Khi "không dính"; và "đứng lại" thì mình sẽ thấy rõ ràng, đó là Tuệ. Gió thổi mây đen bay đi thì ánh sáng mặt trời sẽ soi rọi đến muôn loài. Nước không còn sóng, đứng yên thì có phải trở nên trong?

Anh không nghĩ việc tu học là một sự hy sinh ở kiếp này để được an nhàn ở kiếp sau. Không phải giống như việc "bây giờ mình ráng làm (hay ráng "tu"), để dành tiền, rồi mấy năm sau (hay "ở kiếp sau") mình sẽ được ở nhà lớn, xe đẹp, cuộc sống tốt hơn...". Mong cầu một đời sống tốt hơn (cho dù ở kiếp sau) không phải là một hình thức của sự tham luyến sao? Miệt mài để cố đạt được một thắng lợi về vật chất, một danh xưng, một sự "nâng cấp" về tình thần, không phải là một sự si mê sao? Sợ sệt, hay lo âu về một điều, mà mình nghĩ có thể xảy ra đối với mình trong kiếp sau không phải là một hình thức của sự sân hận sao? Đạo Phật không kêu gọi sự tham lam, không gieo rắc sự sợ hãi, sân hận, và không khuyến khích sự si mê. Đạo Phật kêu gọi sự từ bỏ tham, sân, si.

Em có thấy trên khuôn mặt của người cư sĩ có cục bướu phảng phất một nụ cười không, và ánh mắt phía bên trái (của cô ấy) không phải là một ánh mắt sầu thảm tuyệt vọng, nếu không nói là yêu đời; trong khi ánh mắt của cục bướu thì hình như có chút giận dữ. Vậy mình có một khuôn mặt "đẹp tuyệt vời", tại sao mình không trở nên vui vẻ, yêu đời, và bình an :-). Vài dòng chia sẻ với em. Chúc em một tối chủ nhật vui vẻ.

nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
melbourne
24/06/12

21 June 2012

Bọt biển

H. em

Những ngày này, Melbourne mưa, gió lạnh; trung tâm thành phố về đêm có lúc còn 3 độ C, và những vùng khác trong tiểu bang có chỗ đến âm 5 độ (-5 ). 

Tại sao? Tại vì có những nơi khác nóng quá, tại a, b, c, d...Đó là luật tự nhiên, có nắng phải có mưa, có yên lặng phải có bão tố và ngược lại. Mưa không phải "sai", mà nắng cũng không phải "đúng", người ta không đặt vấn đề "đúng" "sai", để bắt "ông trời" phải làm "đúng" theo ý của mình; bỡi vì người ta cảm thấy bé nhỏ trước "ông Trời". Cho nên, người ta phải tìm cách tồn tại, kiếm một cái mũ, đeo bao tay, khăn che mặt, để bảo vệ mình. Đi tìm một mái hiên, kiếm một cái dù, mua một cái áo mưa tạm để qua cơn mưa.

Đó là quy luật tự nhiên; quy luật xã hội cũng vậy. Thực ra quy luật là quy luật, không có sự phân biệt tự nhiên hay xã hội. Chữ "tự nhiên" hay "xã hội" chỉ là tên gọi con người đặt ra để trang điểm cho (cái gọi là) "kiến thức" của mình. Vì vậy, nếu câu hỏi: "tại sao trời mưa", và câu trả lời "tại nó là như vậy"; thì câu hỏi "tại sao ở Việt nam hiện nay, quan hệ nơi làm việc trong các cơ quan chính phủ nó....như vậy", và câu trả lời cũng sẽ là "tại nó là như vậy".

Nếu mây kéo đến chuẩn bị mưa, và em không thể ở vị trí có thể "ra lệnh" cho máy bay lên để phun khói (hóa chất) đuổi mưa đi chỗ khác, mà thay vào đó em chuẩn bị cho mình chiếc dù, áo mưa để khỏi bị ướt. Thì trong công việc hằng ngày của em cũng vậy; nếu em không ở vị trí có thể quyết định sự thay đổi, giống như Gorbachev, Đặng Tiểu Bình,...hay thủ trưởng đơn vị, hay trưởng ngành, thì để mình khỏi bị "cháy", "bị ướt", em phải biết đi kiếm "mũ", "bao tay", "khăn che mặt", "áo mưa", hay...chạy đến trú dưới một mái hiên, để mình được tồn tại. 

Sự chọn lựa là của em, làm một người chèo thuyền biết nương theo chiều sóng để tồn tại, để có một chuyến hải hành thú vị trong thăng trầm; hay là một gào thét, một vang vọng, một nổi bật trắng xóa như những bọt sóng trên biển chiều lộng gió.

Và anh nói cho em biết, nếu biển có mặt ở mọi lục địa trên trái đất; thì luật chơi, luật đời, luật sống ở mọi nơi, về mặt nguyên tắc là giống nhau. Trong ngữ nghĩa đó, Osama bin Laden, Julian Assange,... là những đám bọt biển lớn.

Ở mọi nơi, mọi lúc trên trái đất này lúc nào cũng có những con thuyền, và những đám bọt biển, nhưng chọn lựa là của chúng ta (đối với em, là của em).

Anh hai,

Melbourne,
21/06/12

Hình: Wave
Nguồn: images of wave

16 June 2012

Gởi mưa



Tháng Sáu mưa mềm trên kỷ niệm
Một thời tình trú lại tìm nhau
Tia chớp sáng bừng đôi mắt nhỏ
Ngày thôi mưa mình lạc tình đau...

Gởi nhau chút...mưa

16/6/88
Trại tỵ nạn Hong Kong đóng cửa. Người, vượt thoát, sống và chết trên biển Đông, đến trại giam: 2 năm, 3 năm, 5 năm sau... để đi; và để về lại quê nhà (!). Năm tháng đong đầy kỷ niệm xa...

16/6/12
Quy Nhơn mưa; Saigon mưa; Hong Kong mưa;
Melbourne mưa; Vancouver mưa; London mưa;
Munich và Los Angeles (LA) không mưa ...

Nguyên Đại
nguyenbadai@gmail.com












Hình: Mưa
Nguồn: Images of rain and 35 Beautiful Examples of Rain Photography

30 May 2012

Tâm

Phật không sinh không diệt
Tâm không đến không đi
Biển không thấp không cao
Thuyền đời tình dậy sóng

Nguyên Đại
nguyenbadai@gmail.com
30/5/2012

Hình: Boat
Nguồn: images of boat

01 May 2012

Thu

con đường mùa thu
vàng từng chiếc lá
ta nhặt tuổi thơ
tình son kết nụ

con đường mùa thu
lá bay từng chiếc
ta nhặt tuổi mình
nghe từng tiếc nhớ

con đường mùa thu
từng bước đi về
đời như chiếc lá
xanh vàng phong ba

con đường mình qua
góc thềm phố cũ
vui buồn một thuở
chừng như thiên thu

con đường mình đi
từng mùa thu xa
tình như rất già
cành không thay lá

ta về nhặt lại mùa thu
xếp đời một góc trầm phù nhớ nhau

nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
melbourne, mùa thu 2012
01/05/12

Hình: Images of leaf
and Hoang Vy's Photo Collections

27 April 2012

Xuân

Xuân này xuân tha hương
Thêm một lần lêu lổng
Mẹ quê còn ngóng trông
Én về nghiêng bóng chiều

Xuân này ta bao nhiêu
Bước chân về quạnh hiu
Đếm thời gian xa vắng
Đôi mắt nào đăm chiêu

Xuân này không có em
Có không người hóa đá
Một nhành mai nở muộn
Cho người tình phương xa

Xuân này ta lang thang
Phố người xa hoa quá
Chuyến xe chiều vội vả
Em ơi buồn miên man

Thơ của em Tùng
Xuân 2012




















Hình: Spring/images of spring/blmier2's photostream
images of hoa mai

21 April 2012

Tâm Đạo

















Quá khứ không quay về
Tương lai không đi tới
Dừng ở đây hiện tại
Tâm Đạo vốn không đường

Nguyên Đại
nguyenbadai@gmail.com
21/4/12

Hình: images of spring/a buddaful journey/rebekah

27 March 2012

Không-Còn


Giờ ta không còn nhau
Đường trần thôi hết bụi
Cỗ xe chiều đứng yên
Ngựa hí dài theo núi

Giờ ta không còn đau
Mạch đời căng chảy máu
Khép lại những ngày sau
Nỗi buồn không thành sẹo

Giờ ta không còn em
Không màn không gió đọng
Bóng nhỏ trên đồi xa
Một đời người chấm phá

Giờ ta không còn ta
Chỉ còn tia nắng nhạt
Mặt trời tình bao la
Lặn xuống lòng biển cả

Nguyên Đại
nguyenbadai@gmail.com
27/3/12 

Hình: Hoàng Hôn
Nguồn: Images of Sunsets-MikeHudson

21 March 2012

trở giấc

chợt thức
ngoài hiên lá lao xao  
đời mình
đọng gió

căn phòng
bọt sóng mãi cuốn đi
cuộc tình
cát thấm

cửa sổ
buồn vui một thời nhớ
dấu chân
sóng khỏa

vòng tay
phù du mờ trong khói
mây trắng
sương tan

về thôi
xin buồn phiền khuất nẻo
lời nào
gió bay...

nguyên đại
nguyenbadai@gmail.com
22/3/12 




Hình: images of leaves/michelv.deviantart.com; images of beach