HẠNH PHÚC
Hạnh phúc là sáng nay thức dậy
Em mỉm cười áo trắng đến trường
Mây sáng hồng cuối trời ruộng lúa
Tiếng trẻ cười giòn giữa mênh mông...
Hạnh phúc là tới giờ lên lớp
Em chỉ đường cho một tuổi thơ
Những con đường đi tới ước mơ
Như tia chớp bên đời bão tố!
Hạnh phúc là mỗi trưa ngồi lại
Với bạn bè chia sẻ niềm riêng
Tàng cây trong sân trường vụt lớn!
Che mát hờn, hoa nở buồn vui!
Hạnh phúc là mỗi chiều tan học
Trở về nhà trán lấm mồ hôi
Em đi giữa hai đầu quang gánh
Bụi phấn thơ, bụi đỏ đời thường!
Hạnh phúc khi giật mình thức giấc
Cành phong lan hương ngát trong đêm
Gió khuya thổi sáng bùng ngọn lửa
Kỷ niệm hồng than đôi mắt cay...
Hạnh phúc là niềm vui nắng sáng
Hạnh phúc là nỗi buồn trăng tan
Hạnh phúc là cuộc tình kết nụ
Hạnh phúc là kỷ niệm lá thu...
Hạnh phúc đi em,
Vườn sáng trăng reo!
Hạnh phúc đi em!
Bàn tay sen nở.
Nguyên Đại
Melbourne,
Tháng Bảy, 2011
------
Em...
Nếu em để ý, em sẽ thấy bài thơ anh viết lấy cảm hứng từ những cuộc nói chuyện với em. Khi em đi dạy vùng ngoại ô thành phố, trên con đường vào trường em thấy "Mây sáng hồng cuối trời ruộng lúa". Em yêu nghề, "mê" dạy, cho nên "Em chỉ đường cho một tuổi thơ": Con đường đó không chỉ có kiến thức, mà còn có lương tri. Khi em (học sinh) bước vào cuộc đời, em sẽ thấy cuộc đời nhiều bão tố (như anh và em đã từng trải qua), lương tri là tia chớp soi đường. Là một cô giáo tốt (có tư cách và dạy giỏi) em cũng truyền dạy cho các em bài học về lương tri, về tính thiện của con người. Các em học sinh cần kiến thức và cần nhất là lương tri để làm người, để thực hiện những ước mơ của mình: "Những con đường đi tới ước mơ, như tia chớp bên đời bão tố" là vậy.
Sống tập thể, bất kỳ tập thể nào, cho dù là trường học, cũng có những "chia" và "sẻ". Em san sẻ với bạn bè đồng nghiệp kiến thức, kinh nghiệm và cả những "niềm riêng", em sẽ thấy hạnh phúc, đúng không em? Nhưng cũng có lúc em bị đồng nghiệp hiểu lầm, "chia" ra, và em ngồi lại trong văn phòng, chợt nhìn qua cửa sổ thấy những tàng cây trong sân trường như "vụt lớn". Ừ nhỉ, mình đã đến đây khi những cây này còn nhỏ, "chúng nó" lớn hồi nào mà mình không để ý, mình đã lưu lại ở đây bao năm. Năm tháng đủ dài để "che mát" những hờn giận nhất thời, bông hoa bao mùa nở rồi tàn, buồn vui cũng theo đó... tụ rồi tan... theo tháng năm: Tàng cây trong sân trường vụt lớn, che mát giận hờn, hoa nở buồn vui.
Em đã trải qua những tháng năm khó khổ. Em lo toan đủ thứ trong gia đình riêng của mình, lễ nghĩa nội ngoại hai bên, em "gồng gánh" trên vai việc trường và việc nhà. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng "thơ". Bụi đường màu đỏ không phải màu trắng như bụi phấn. Đôi vai em đem cuộc đời vào trường học; và cưu mang tuổi thơ vào đời. Tóc em còn vương bụi phấn, nhưng rời trường học, xoay lưng lại, bước xuống đường phố, bụi phấn bay nhạt nhòa trong gió, chỉ còn lại bụi đường màu đỏ, màu đời thường cơm áo: Em đi giữa hai đầu quang gánh; bụi phấn đời thơ... bụi đỏ đời thường.
Cuộc tình như ngọn lửa, sự cách xa là cơn gió. Có những cuộc tình như ngọn nến mong manh, một cơn gió nhẹ đi qua, ngọn nến tắt ngấm. Có những cuộc tình như đám lửa than, cơn gió đi qua thổi sáng bùng ngọn lửa. Người đã cách xa, nhưng cuộc tình ở lại, không cất cánh bay đi, cho nên trong đêm khuya, mùi hương lan vẫn cứ tan dịu dàng trong đêm, dấu vết của một cuộc tình nhẹ nhàng nhưng say đắm. Cuộc tình vẫn còn ở đó, vẫn thấy bên đời còn có nhau: hương hoa tỏa ngát, và cơn gió khuya làm em thức dậy với nỗi nhớ, cuộc tình sáng rực rỡ trong đêm làm cay đôi mắt em...
Hạnh phúc không phải là căn nhà to, là chiếc nhẫn kim cương lớn. Căn nhà to tầm thường quá trong một sự khoe khoang, và mong manh làm sao trong cơn địa chấn. Chiếc nhẫn kim cương không thể có mặt ở mỗi phút giây của đời thường và nó ràng buộc mọi tự do của một bàn tay. Hạnh phúc không kênh kiệu như thế, hạnh phúc đơn giản hơn nhiều. Đó là trong lúc em buồn khổ, cô đơn, có một bàn tay ấm của một người bạn nắm lấy tay em và nói, bạn sẽ không cô đơn, vì có tôi bên bạn. Hạnh phúc là đôi mắt trong veo, như sương trong chưa dính bụi đời, của một cô bé học trò hai tay nâng niu một bó hoa tặng cho em, cô giáo: Hạnh phúc trong lòng em. Hạnh phúc từ tâm của em.
Cuộc đời hai mặt, hạnh phúc là cuộc đời, nên không thể tồn tại với một mặt (như hơn một lần anh đã viết cho em). Cuộc đời có sinh diệt, hạnh phúc có buồn vui. Khi em chào đời không phải em khóc sao, và mẹ em đã mỉm cười khi biết em được vuông tròn. Và khi em làm mẹ, hạnh phúc từng ngày thấy con mình lớn lên không phải khởi đầu từ những đớn đau mà em phải chịu đựng khi sinh nở sao? Hãy đón hạnh phúc từng ngày, từng vui, từng buồn, từng giây, em ạ: Hạnh phúc là niềm vui nắng sáng, là nỗi buồn trăng tan, là một cuộc tình vừa kết nụ, là kỷ niệm như lá thu tìm về nguồn cội.
Hạnh phúc khi em đứng trong vườn, nhìn ánh vàng của trăng long lanh trên mặt lá, trăng reo một khúc hát đu đưa. Hạnh phúc khi bàn tay của em cầm viết lướt thong dong trên những trang sách như một búp hoa em có thấy không, và khi ngừng lại, em có thấy tay em nở ra như một đóa sen không? Đó là hạnh phúc. Hạnh phúc đi em, vườn sáng trăng reo. Hạnh phúc đi em, bàn tay sen nở.
Anh
Nguyễn Bá Đại
12 Tháng Bảy, 2011
No comments:
Post a Comment