Em
Tối hôm qua anh nói chuyện với một người bạn. Anh là tác giả của bài thơ "Ru Thai" và kèm theo đó là một câu chuyện cười văn học.
Ru Thai
Vay thiền từng chiếc lá thu
Vàng từ cố quốc Đại Ngu vàng về
Vay đời từng tuổi sơn khê
Từ đêm mẫu hệ trăng về ru thai
Vay tình từng nhịp sơ khai
Từ xuân em khỏa hình hài phù dung
Từ mưa cát bụi phập phồng
Ta gùi di sản phiêu bồng hồi cư
Lê Ân (Quy Nhơn)
Phật giáo (Thiền) truyền vào VN từ rất lâu, nhưng có lẽ rất thịnh vào triều Lý. Sau triều Lý rồi tới triều Trần, rồi mới tới Hồ Quý Ly (người đặt tên nước ta là Đại Ngu) (Chữ "Ngu" không có nghĩa là ngu dốt, nhưng có một ý nghĩa khác trong tiếng Hán (Tàu), hình như là "Hiền" (?) (anh không chắc). Bạn anh dùng chữ này cho có vẻ lạ, có "điểm nhấn" có một sắc "phản" để tạo "điểm nổi" trong bài thơ chứ không có hàm ý là Thiền chỉ du nhập vào Việt Nam bắt đầu từ triều Hồ. Nhưng....(cũng tùy) theo người cảm nhận nữa (cảm nhận riêng biệt của anh) là ông Hồ đã đặt tên nước là Đại Ngu, và họ đang "vay" (Thiền) của Phật Giáo ...
Vay đời từng tuổi sơn khê, là từ thời xa xưa, đời sống chúng ta với sự tích "Trăm trứng nở trăm con" với chữ "đồng bào" (ở trong cùng một "bọc", một bào thai của Mẹ Âu Cơ), cho nên mới từ đêm mẫu hệ, trăng về ru thai (trăng ru thai của Mẹ Âu Cơ), huyền thoại được pha trộn với nét đẹp tự nhiên mềm mại của ánh trăng.
Vay tình từ nhịp sơ khai: Yêu em từ rất lâu. Yêu con người của em, tâm hồn của em kết tinh từ những kinh nghiệm sống làm nên con người của em, từ "ngày em còn bé", anh đã "vay tình" từ đó (thoáng chút "Duyên và Nợ" ở đây). Nhìn em, thấy hình hài của em còn bé (chạy tung tăng trên những rừng thông Đà Lạt chẳng hạn...) (không biết bạn anh nó nhìn được điều gì từ người nó yêu thương???). Vần thơ trở nên rất sâu, rất xa, có chất thiền,...và có cái lãng mạn, rất đời, trong đó "từ xuân em khỏa hình hài phù dung"...
Từ mưa "cát bụi", từ xa lắm, từ thuở hoang sơ, với những dời núi đổi sông. Lời gọi "VỀ" từ những hoang sơ, về đi với tình người, với những gì cơ bản nhất trong đời sống con người, từ sự nương tựa nhau, chia sẻ cho nhau trong cuộc sống "bầy đàn". Trở về với những giá trị nguyên sơ với di sản văn hóa để lại từ bao đời của dân tộc, chứ không phải đặt tên "chủ nghĩa" để che đậy những sự thật đau lòng có thể thấy được hằng ngày.
Và, như một người đi hành hương (như những người dân tộc thiểu số miền núi - bạn anh cũng có thời đi dạy ở miền núi giống như anh), ta nhặt nhạnh hoa lá đặt vào chiếc "gùi" để phiêu bồng hồi cư (về, và trú ngụ).
Anh nghĩ đó là một bài thơ hay.
Và đây là chuyện cười
"Cha nội" biên tập báo (xyz) (tạm dấu tên)(tốt nghiệp ĐH Tổng Hợp Văn, sau đó học thêm Master gì đó), thấy chiếc lá thu (sửa ngay chữ "Thiền" thành chữ "Chiều" (cho nên thành: Vay chiều từng chiếc lá thu) - lá vàng thì phải chiều Thu. Trời ơi là nó tầm thường, sáo mòn, rập khuôn, không có một chút suy tư sáng tạo gì ở đây, vì một em học lớp 5 cũng biết được ngày khai trường với chiếc lá thu vàng...(Ở miền Bắc, tháng 9, khai trường là mùa thu). Sửa lại một chữ "Thiền" thành chữ "Chiều" là đá một cú thật mạnh vào một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng sửa chữ "thai" thành chữ ''nhau" mới "nghiệt" (thành ra: Từ đêm mẫu hệ trăng về ru nhau) - Có lẽ "cha nội" đó đọc "từ xuân em khỏa hình hài phù dung" (phù dung là người đẹp) và là người đẹp đang "khỏa" (thân) nữa, cho nên có trăng là phải "ru nhau", ru nhau trong động đá, giữa núi giữa rừng (sơn khê mà), và còn ru theo nhịp man di nữa (từ thời mẫu hệ mà!). Còn mưa cát bụi, phiêu bồng hồi cư, gắn vô cái chỗ đã "sửa" của "ông nội" đó, ai hiểu sao thì hiểu, giống như một số người cứ viết lung tung như vậy cho nó có vẻ thần bí, khó hiểu, càng khó hiểu càng tốt ("chủ nghĩa thần bí").
Chữ "thai" là ý niệm chính của bài thơ, là một chữ không thế thay thế được, vì đó là ý niệm "đồng bào" "đồng bọc"...phải biết thương nhau (như anh em vậy); đổi chữ "thai" thành chữ "nhau" là đốt luôn bài thơ vậy.
Và bạn anh rất nhân bản, khi anh hỏi "cha nội" đó là ai vậy, bạn anh nói "thôi đi" (kể chuyện cười cho vui, biết để làm gì)- điểm này làm anh mến phục bạn anh hơn. Một Luật Sư cần biết sai cái gì, ở đâu, và trách nhiệm thuộc về ai, một nghệ sĩ có khi không cần. Anh nghĩ công việc của em cũng đòi hỏi em có đôi mắt và cái đầu nghệ sĩ. Anh viết để em đọc một chuyện cười văn nghệ. Chúc em một ngày vui.
Anh Đại
30 May 2011
Kon-tum
Lang thang
Anh lang thang trên đường phố xanh
Nghe gió rít tung, từng nỗi nhớ
Nhớ phố cao nguyên, sương giăng đầu núi
Đà-lạt đồi hoa, hoa nở những ngày vui.
Vội vả quá! em về như cơn sóng
Để lại buồn một bờ cát hoang vu
Anh trở lại cao nguyên, trời buốt lạnh
Em đi rồi, tượng đá cũng tình si...
Nguyên Đại
Kon-tum 4/5/11
Lạc Nhau
Ta kết tình em trên đồi hoa Đà-lạt
Ta dệt tình mình trên góc phố Sài-gòn
Ta cuộn tình ta Quy Nhơn sóng vỗ
Ta níu tình mình, bờ cát bơ vơ!
Ta lạc tình ta trời mưa mờ phủ
Ta xót tình mình ngực nhói phố Kontum
Mai anh về xứ, buồn như lá
Bên nớ, bên này, anh nhớ em!
Nguyên Đại
Kontum 4/5/11
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=0er2_sS9jb
Dalat Market |
Nghe gió rít tung, từng nỗi nhớ
Nhớ phố cao nguyên, sương giăng đầu núi
Đà-lạt đồi hoa, hoa nở những ngày vui.
Vội vả quá! em về như cơn sóng
Để lại buồn một bờ cát hoang vu
Anh trở lại cao nguyên, trời buốt lạnh
Em đi rồi, tượng đá cũng tình si...
Nguyên Đại
Kon-tum 4/5/11
Lạc Nhau
Ta kết tình em trên đồi hoa Đà-lạt
Ta cuộn tình ta Quy Nhơn sóng vỗ
Ta níu tình mình, bờ cát bơ vơ!
Ta lạc tình ta trời mưa mờ phủ
Ta xót tình mình ngực nhói phố Kontum
Mai anh về xứ, buồn như lá
Bên nớ, bên này, anh nhớ em!
Nguyên Đại
Kontum 4/5/11
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=0er2_sS9jb
Phôi Pha
Rồi cũng qua, cũng phôi pha...cũng nhạt nhòa khói sóng. Dẫu rằng ta đã một thời ngóng trông nhau. Những ước mơ đã chóng trôi về quá khứ. Xin hãy để thời gian làm nguội ngọn lửa đã từng cháy sáng giữa chúng ta.
Người đã ra đi, bước về phía trước cuộc đời; con thuyền nào cũng rời bến, gởi tới người lời chúc thượng lộ bình an. Cánh tay này sẽ vẫy tiễn biệt cho tới khi bóng người chìm khuất trong hoàng hôn mây trắng.
Giữa chúng ta bây giờ là biển rộng; và những đôi chân đã quá mong manh. Lần nữa, chúc người thuận buồm xuôi gió. Đôi chân này sẽ bước trên gió cát; nhặt nhạnh hoang vu vá lại đời mình.
Người đi... xin được bình an. Vết thương này đơn độc hướng về ngôi nhà cũ để mở cánh cửa đã lãng quên từ lâu năm của tâm hồn, và thắp lên ở đó ngọn nến của sự bao dung. Trong căn phòng đó, ánh sáng của lòng nhân ái sẽ đẩy lui bóng đen của than oán trách hờn.
Từ trong thẳm sâu của trái tim, xin gởi người lời từ tạ... trong veo như giọt mưa còn đọng lại trên cuống lá trong vườn sáng nay.
Nguyên Đại
Melbourne
22 May 2011
Người đã ra đi, bước về phía trước cuộc đời; con thuyền nào cũng rời bến, gởi tới người lời chúc thượng lộ bình an. Cánh tay này sẽ vẫy tiễn biệt cho tới khi bóng người chìm khuất trong hoàng hôn mây trắng.
Giữa chúng ta bây giờ là biển rộng; và những đôi chân đã quá mong manh. Lần nữa, chúc người thuận buồm xuôi gió. Đôi chân này sẽ bước trên gió cát; nhặt nhạnh hoang vu vá lại đời mình.
Người đi... xin được bình an. Vết thương này đơn độc hướng về ngôi nhà cũ để mở cánh cửa đã lãng quên từ lâu năm của tâm hồn, và thắp lên ở đó ngọn nến của sự bao dung. Trong căn phòng đó, ánh sáng của lòng nhân ái sẽ đẩy lui bóng đen của than oán trách hờn.
Từ trong thẳm sâu của trái tim, xin gởi người lời từ tạ... trong veo như giọt mưa còn đọng lại trên cuống lá trong vườn sáng nay.
Nguyên Đại
Melbourne
22 May 2011
Duyên Tình
Đề
Hữu duyên cũng là duyên
Vô duyên cũng là duyên
Hữu tình cũng là tình
Vô tình cũng là tình
Luận
Hữu duyên mình đã hữu tình
Vô duyên ta mới vô tình với nhau
Hữu duyên mình đã gặp nhau
Vô duyên ta lỡ không thành phu thê
Hữu duyên mình là huynh đệ
Vô tình nên lệ đã không rơi
Vô duyên nên ta là bằng hữu
Hữu tình nên ta mãi muội-huynh
Hữu duyên mình đến với nhau
Vô duyên không ở với nhau bạc đầu
Hữu tình nên giữ tình lâu
Vô tình nên mới bất hòa với nhau.
Hữu tình mình mới nhớ thương,
Hữu duyên ta mới nợ vương một đời.
Vô tình mình mới nặng tình,
Vô duyên ta mới suốt đời nhớ nhau.
Hữu hữu duyên tình ta nặng nợ
Vô ưu vô lạc bước thong dong.
Nguyên Đại
Melbourne
20 May 2011
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=gQrJzrMHuS
Hữu duyên cũng là duyên
Vô duyên cũng là duyên
Hữu tình cũng là tình
Vô tình cũng là tình
Luận
Hữu duyên mình đã hữu tình
Vô duyên ta mới vô tình với nhau
Hữu duyên mình đã gặp nhau
Vô duyên ta lỡ không thành phu thê
Hữu duyên mình là huynh đệ
Vô tình nên lệ đã không rơi
Vô duyên nên ta là bằng hữu
Hữu tình nên ta mãi muội-huynh
Hữu duyên mình đến với nhau
Vô duyên không ở với nhau bạc đầu
Hữu tình nên giữ tình lâu
Vô tình nên mới bất hòa với nhau.
Hữu tình mình mới nhớ thương,
Hữu duyên ta mới nợ vương một đời.
Vô tình mình mới nặng tình,
Vô duyên ta mới suốt đời nhớ nhau.
Hữu hữu duyên tình ta nặng nợ
Vô ưu vô lạc bước thong dong.
Nguyên Đại
Melbourne
20 May 2011
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=gQrJzrMHuS
Này Nhỏ!
Này nhỏ! chân sen trong vườn nắng
Nhớ kiếm giùm anh mấy lá Duyên
Để anh ép nhẹ vào trang sách
Mai mốt mùa thi, mẹ bảo siêng
Này nhỏ! tung tăng trên trùng sóng
Nhớ nhặt giùm anh hạt muối trong
Anh cắn làm đôi chừa một nửa
Mai mốt đền em, đỡ bị...đòn!
Này nhỏ! đùa vui trên bờ cát
Nhớ bắt giùm anh một chú còng
Mai mốt thồ đi nhiều xe nhớ
Chở đến nhà em để bắt đền
Này nhỏ! sao mà em nghịch ngợm
Phá anh hoài, không biết sợ chi!
Thôi đem quả bí đền em đó
Mai mốt về quê, đỡ bị...đì
Nguyên Đại
Melbourne
17 May 2011
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=G1h0luFgFn
Nhớ kiếm giùm anh mấy lá Duyên
Để anh ép nhẹ vào trang sách
Mai mốt mùa thi, mẹ bảo siêng
Này nhỏ! tung tăng trên trùng sóng
Nhớ nhặt giùm anh hạt muối trong
Anh cắn làm đôi chừa một nửa
Mai mốt đền em, đỡ bị...đòn!
Này nhỏ! đùa vui trên bờ cát
Nhớ bắt giùm anh một chú còng
Mai mốt thồ đi nhiều xe nhớ
Chở đến nhà em để bắt đền
Này nhỏ! sao mà em nghịch ngợm
Phá anh hoài, không biết sợ chi!
Thôi đem quả bí đền em đó
Mai mốt về quê, đỡ bị...đì
Nguyên Đại
Melbourne
17 May 2011
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=G1h0luFgFn
21 May 2011
Canh cải
Bao giờ em nấu nồi canh cải
Có chút muối tươi biển quê nhà
Ươm vị đắng sớm hôm tần tảo
Thoáng chút cay mưa nắng dỗi hờn
Đượm hương gừng ấm những ngày xa...
Nguyên Đại
Melbourne
21 May 2011
Có chút muối tươi biển quê nhà
Ươm vị đắng sớm hôm tần tảo
Thoáng chút cay mưa nắng dỗi hờn
Đượm hương gừng ấm những ngày xa...
Nguyên Đại
Melbourne
21 May 2011
Cao Nguyên
GIA LAI
Gia Lai chiều xuống sương mờ
Núi cao suối chảy, ai chờ ai thương?
Người đi muôn dặm quan trường
Anh về anh nhớ mái trường cao nguyên
Ơi em! con chim vành khuyên
Tiếng ca của em còn nguyên hơi ấm
Chuyện ngày xa xưa cô Tấm
Mang thiện lương em gởi gắm cho đời
Mai này cát bụi mù khơi
Mầm thương em cấy một trời nở hoa
Dù ai một kiếp phong ba
Lá yêu em dệt thiết tha một đời
NHỚ CAO NGUYÊN
21 May 2011
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=-wR7n5cdJv
Gia Lai chiều xuống sương mờ
Núi cao suối chảy, ai chờ ai thương?
Người đi muôn dặm quan trường
Anh về anh nhớ mái trường cao nguyên
Ơi em! con chim vành khuyên
Tiếng ca của em còn nguyên hơi ấm
Chuyện ngày xa xưa cô Tấm
Mang thiện lương em gởi gắm cho đời
Mai này cát bụi mù khơi
Mầm thương em cấy một trời nở hoa
Dù ai một kiếp phong ba
Lá yêu em dệt thiết tha một đời
NHỚ CAO NGUYÊN
Ngày xưa dạy học miền cao
Lâu rồi còn nhớ tiếng chào trẻ thơ
Xa xôi anh gởi vần thơ
Gởi thương gởi mến gởi người cao nguyên.
Lâu rồi còn nhớ tiếng chào trẻ thơ
Xa xôi anh gởi vần thơ
Gởi thương gởi mến gởi người cao nguyên.
Nguyên Đại
Melbourne21 May 2011
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=-wR7n5cdJv
20 May 2011
Chuyện Một Người Thợ
20 May 2011
Hôm nay anh đã gặp một người đàn ông, râu ria. Ông ta có vẻ rất buồn, và ông đã kể câu chuyện của ông với anh.
Ông đã giúp một người đồng hương Việt Nam vào làm chung hãng với ông ta. Họ làm gần nhau và mỗi người điều khiển một máy riêng để đóng gói thực phẩm. Họ bắt đầu có những tranh cải sau khi làm việc chung với nhau vài tháng sau đó. Ông ta nói rằng người đàn bà đã dùng nhiều lời lẽ thách thức ông ta; ""mày đánh tao đi, mày giết tao đi...mày ngon lắm..."; và đã đóng cánh cửa lại lúc ông ta đang thò đầu qua cửa để nói một điều gì đó, và sau đó nói lời xin lỗi đầu môi coi như là một "accident/tai nạn". Ông ta nói nhiều.. nhiều về những xung đột giữa hai người; và anh đã kiên nhẫn lắng nghe ông ta hơn một tiếng đồng hồ.
Ông ta đã làm việc ở hãng đó mười mấy năm rồi, chưa bao giờ có chuyện gì với ai; chưa bao giờ bị cảnh cáo. Tại sao bây giờ người ta lại tin lời người đàn bà đó; và yêu cầu ông chuyển sang làm việc ca sáng, với mức lương thấp hơn. Người ta yêu cầu ông ký vào một tờ đơn đã viết sẳn rằng ông ta tự nguyện xin nghỉ việc. Ông ta cũng có nhờ công đoàn can thiệp nhưng họ lại không giúp gì được cho ông, và còn tạo thêm nhiều phiền phức. Họ đứng về phe chủ nhân hơn là bảo vệ cho ông; điều đó làm ông ta càng đau hơn nữa. Sau đó ông ta bị đuổi việc. Ông ta buồn lắm, không ngủ được, phải dùng thuốc an thần. Ông ta có đi nghỉ dưỡng (holidays) nhưng những đau khổ của ông vẫn không nguôi ngoai. Ông ta có xin một công việc khác, nhưng mỗi khi nghĩ lại tới những chuyện bất công đau lòng trong hãng cũ, ông ta không thể tập trung được.
Anh đã nói cho ông ta về những tốn kém về mặt luật pháp, khi đưa vụ này trở lại, vì sẽ phải lật lại toàn bộ sự kiện và có thể những người trong cuộc phải ra trước một ủy ban để làm chứng. Công việc này sẽ tốn nhiều thời gian công sức và tiền bạc. Nếu ông ta thắng, có thể ông ta sẽ có một chút tiền bồi thường, nhưng có thể sẽ không nhiều. Cũng có thể ông ta bị thua, và mất sạch số tiền long-service/phục vụ dài hạn mà ông ta đã được trả.
Anh đã nói với ông ta rằng, dù đây là một đất nước tự do, nhưng không phải là thiên đường. Những đau khổ bất công vẫn xảy ra hằng ngày. Ví dụ như hôm nay anh thấy một người đàn ông qua đường, tự nhiên bị một gã lái xe bất cẩn say rượu tông, và sau đó hai chân bị mất. Người qua đường có tội gì? Ông ta phải sống ra sao trong những ngày còn lại. Có bất công cho ông ta không? Đền bù nào có thể tương xứng cho những mất mát của ông ấy? Hãy coi chuyện của anh như một tai nạn, nhưng sau tai nạn đó anh còn nguyên vẹn, anh không mất gì trên thân thể của anh. Anh có sức khỏe. Anh chỉ có sự buồn phiền trong đầu của anh mà anh nên để xuống, như đóng cuốn vở trước mặt này lại, và để nó sang một bên, và lấy cuốn vở khác ra xem. Bỡi vì sao?
Bỡi vì anh còn có những ngày sắp tới của mình, anh không thể phung phí, vì không ai cho anh lại những ngày này. Anh còn vợ, còn con, còn mẹ, còn anh em, còn nhiều trách nhiệm anh phải lo, nhiều chuyện anh phải làm. Không nên phí phạm thời gian vào để khơi dậy vết thương đang lành.
Ông ta nói, có nhiều bạn bè cũng đã nói với ông những điều gần gần như vậy, nhưng không ai nói cụ thể như anh vừa nói. Ông ta nói tôi sẽ để nó xuống, cảm ơn anh rất nhiều, thật lòng. Ông ta lập đi lập lại câu này nhiều lần, và rướm nước mắt. Ông ta nói sau đó người đàn bà đó vì gây sự với người khác trong hãng nên cũng bị đuổi việc; và người quản lý (manager, người đã đuổi việc ông ta) cũng đã rời khỏi hãng này..., nhưng ông ta vẫn cứ canh cánh trong lòng vì đã bị đối xử quá bất công
Anh nói tiếp, nếu được, anh hãy coi đó như là một sự may mắn, hay như người ta nói "trong cái xui có cái hên". Nếu anh và bà ấy không bị đuổi việc, và anh tiếp tục làm như vậy, có thể một ngày nào đó, "tức nước vỡ bờ" anh có thể dùng một cái cờ-lê đánh vào đầu của bà ấy, hoặc vì bực mình không tập trung anh có thể bị máy cắt tay tự gây tai nạn cho mình; lúc đó chuyện sẽ lớn hơn bây giờ nhiều lắm. Anh nên nghĩ là mình đã được may mắn, và nhớ những điều tôi nói. Hãy liên lạc với tôi khi anh thấy cần. Hôm nay, gặp gỡ coi như bạn bè, tôi không tính tiền anh. Tôi chúc anh vui.
Anh thấy ông ta ra về với bước chân hăng hái, và với vẻ mặt đã dịu bớt những căng thẳng. Anh nghĩ anh đã đỡ được gánh khổ trên vai đã nhiều ngày của một người và đã tạo một duyên lành nên anh cũng thấy mình an vui. Kể em nghe như sự chia sẻ.
Anh
Hôm nay anh đã gặp một người đàn ông, râu ria. Ông ta có vẻ rất buồn, và ông đã kể câu chuyện của ông với anh.
Ông đã giúp một người đồng hương Việt Nam vào làm chung hãng với ông ta. Họ làm gần nhau và mỗi người điều khiển một máy riêng để đóng gói thực phẩm. Họ bắt đầu có những tranh cải sau khi làm việc chung với nhau vài tháng sau đó. Ông ta nói rằng người đàn bà đã dùng nhiều lời lẽ thách thức ông ta; ""mày đánh tao đi, mày giết tao đi...mày ngon lắm..."; và đã đóng cánh cửa lại lúc ông ta đang thò đầu qua cửa để nói một điều gì đó, và sau đó nói lời xin lỗi đầu môi coi như là một "accident/tai nạn". Ông ta nói nhiều.. nhiều về những xung đột giữa hai người; và anh đã kiên nhẫn lắng nghe ông ta hơn một tiếng đồng hồ.
Ông ta đã làm việc ở hãng đó mười mấy năm rồi, chưa bao giờ có chuyện gì với ai; chưa bao giờ bị cảnh cáo. Tại sao bây giờ người ta lại tin lời người đàn bà đó; và yêu cầu ông chuyển sang làm việc ca sáng, với mức lương thấp hơn. Người ta yêu cầu ông ký vào một tờ đơn đã viết sẳn rằng ông ta tự nguyện xin nghỉ việc. Ông ta cũng có nhờ công đoàn can thiệp nhưng họ lại không giúp gì được cho ông, và còn tạo thêm nhiều phiền phức. Họ đứng về phe chủ nhân hơn là bảo vệ cho ông; điều đó làm ông ta càng đau hơn nữa. Sau đó ông ta bị đuổi việc. Ông ta buồn lắm, không ngủ được, phải dùng thuốc an thần. Ông ta có đi nghỉ dưỡng (holidays) nhưng những đau khổ của ông vẫn không nguôi ngoai. Ông ta có xin một công việc khác, nhưng mỗi khi nghĩ lại tới những chuyện bất công đau lòng trong hãng cũ, ông ta không thể tập trung được.
Anh đã nói cho ông ta về những tốn kém về mặt luật pháp, khi đưa vụ này trở lại, vì sẽ phải lật lại toàn bộ sự kiện và có thể những người trong cuộc phải ra trước một ủy ban để làm chứng. Công việc này sẽ tốn nhiều thời gian công sức và tiền bạc. Nếu ông ta thắng, có thể ông ta sẽ có một chút tiền bồi thường, nhưng có thể sẽ không nhiều. Cũng có thể ông ta bị thua, và mất sạch số tiền long-service/phục vụ dài hạn mà ông ta đã được trả.
Anh đã nói với ông ta rằng, dù đây là một đất nước tự do, nhưng không phải là thiên đường. Những đau khổ bất công vẫn xảy ra hằng ngày. Ví dụ như hôm nay anh thấy một người đàn ông qua đường, tự nhiên bị một gã lái xe bất cẩn say rượu tông, và sau đó hai chân bị mất. Người qua đường có tội gì? Ông ta phải sống ra sao trong những ngày còn lại. Có bất công cho ông ta không? Đền bù nào có thể tương xứng cho những mất mát của ông ấy? Hãy coi chuyện của anh như một tai nạn, nhưng sau tai nạn đó anh còn nguyên vẹn, anh không mất gì trên thân thể của anh. Anh có sức khỏe. Anh chỉ có sự buồn phiền trong đầu của anh mà anh nên để xuống, như đóng cuốn vở trước mặt này lại, và để nó sang một bên, và lấy cuốn vở khác ra xem. Bỡi vì sao?
Bỡi vì anh còn có những ngày sắp tới của mình, anh không thể phung phí, vì không ai cho anh lại những ngày này. Anh còn vợ, còn con, còn mẹ, còn anh em, còn nhiều trách nhiệm anh phải lo, nhiều chuyện anh phải làm. Không nên phí phạm thời gian vào để khơi dậy vết thương đang lành.
Ông ta nói, có nhiều bạn bè cũng đã nói với ông những điều gần gần như vậy, nhưng không ai nói cụ thể như anh vừa nói. Ông ta nói tôi sẽ để nó xuống, cảm ơn anh rất nhiều, thật lòng. Ông ta lập đi lập lại câu này nhiều lần, và rướm nước mắt. Ông ta nói sau đó người đàn bà đó vì gây sự với người khác trong hãng nên cũng bị đuổi việc; và người quản lý (manager, người đã đuổi việc ông ta) cũng đã rời khỏi hãng này..., nhưng ông ta vẫn cứ canh cánh trong lòng vì đã bị đối xử quá bất công
Anh nói tiếp, nếu được, anh hãy coi đó như là một sự may mắn, hay như người ta nói "trong cái xui có cái hên". Nếu anh và bà ấy không bị đuổi việc, và anh tiếp tục làm như vậy, có thể một ngày nào đó, "tức nước vỡ bờ" anh có thể dùng một cái cờ-lê đánh vào đầu của bà ấy, hoặc vì bực mình không tập trung anh có thể bị máy cắt tay tự gây tai nạn cho mình; lúc đó chuyện sẽ lớn hơn bây giờ nhiều lắm. Anh nên nghĩ là mình đã được may mắn, và nhớ những điều tôi nói. Hãy liên lạc với tôi khi anh thấy cần. Hôm nay, gặp gỡ coi như bạn bè, tôi không tính tiền anh. Tôi chúc anh vui.
Anh thấy ông ta ra về với bước chân hăng hái, và với vẻ mặt đã dịu bớt những căng thẳng. Anh nghĩ anh đã đỡ được gánh khổ trên vai đã nhiều ngày của một người và đã tạo một duyên lành nên anh cũng thấy mình an vui. Kể em nghe như sự chia sẻ.
Anh
Đà Lạt Bằng Lăng
Đà Lạt Bằng Lăng
Gửi cho anh sương mù Đà lạt
Hoa Bằng Lăng tím những con đường
Chút dịu dàng trời xanh im nắng
Môi em cười trên những đồi hoa
Gởi cho anh sóng hồ Tuyền Lâm
Vọng chuông ngân sâu trong Thiền Viện
Vạt lá lao xao đùa trong gió
Tiếng em vui giọt nắng ươm vàng...
Nguyên Đại
Melbourne
20 May 2011
Gửi cho anh sương mù Đà lạt
Hoa Bằng Lăng tím những con đường
Chút dịu dàng trời xanh im nắng
Môi em cười trên những đồi hoa
Gởi cho anh sóng hồ Tuyền Lâm
Vọng chuông ngân sâu trong Thiền Viện
Vạt lá lao xao đùa trong gió
Tiếng em vui giọt nắng ươm vàng...
Nguyên Đại
Melbourne
20 May 2011
10 May 2011
Lời Mẹ Sông Con
Thuyền em lênh đênh trên sông Con
Em có nghe đôi bờ sóng vỗ?...
....
Sông Con sóng vỗ đôi bờ
Ầu ơ tiếng Mẹ lúc gần lúc xa...
Năm canh giục giã tiếng gà
Gánh Thương mẹ quảy qua phà chiều hôm
Đứng bên này bờ, em làm Mẹ
Em là Con, phía bên kia sông
Nước mắt chảy xuôi, đôi bờ lồng lộng
Tảo tần lời rao, dào dạt tiếng ru...
Nguyên Đại
Melbourne
Tháng Năm, 2011
Em có nghe đôi bờ sóng vỗ?...
....
Sông Con sóng vỗ đôi bờ
Ầu ơ tiếng Mẹ lúc gần lúc xa...
Năm canh giục giã tiếng gà
Gánh Thương mẹ quảy qua phà chiều hôm
Đứng bên này bờ, em làm Mẹ
Em là Con, phía bên kia sông
Nước mắt chảy xuôi, đôi bờ lồng lộng
Tảo tần lời rao, dào dạt tiếng ru...
Nguyên Đại
Melbourne
Tháng Năm, 2011
Tình Biển
Tình Biển
Em vẫn là biển rộng
Ru mãi khúc tình ca
Vẫn mãi hoài thiết tha
Bờ cát dài sóng xoã
Em vẫn là biển ru
Như tình ta bến tụ
Những cánh buồm sóng vai
Đêm bình yên đọng gió
Em vẫn là biển xô
Khi tình ta gợn sóng
Trắng một trời hờn dỗi
Nước mắt mưa mồ côi
Em vẫn là biển động
Đang gào thét tình anh
Những ngày dâng bão nhớ
Cuộn xiết cơn tình si
Nguyên Đại
Melbourne
Tháng Năm-2011
Subscribe to:
Posts (Atom)