Broadcasted
3CR Radio AM 855
Melbourne
12/11/2007
ơn em
Ơn em thơ dại từ trời
Theo ta xuống biển vớt đời ta trôi
Ta gặp em một ngày mới lớn, em đến như một định mệnh, một quà tặng cho cuộc đời. Ta biết đến tình yêu, mà trước đó ta chỉ biết qua lời kể của những người lớn. Run rẩy, lớn lên, thoát khỏi những trò cút bắt trẻ con, những đam mê tuổi nhỏ với những siêu nhân, người khổng lồ. Em đến, ta oà vỡ đam mê. Em đến, ta dừng lại mời em vào đời. Tạ ơn em!
Ta gặp em một ngày dong ruổi, thăng trầm theo cơn lốc chiến tranh. Em đến, một chiều dừng chân. Rũ áo trận, ta bước vào căn nhà hạnh phúc, cảm nhận được sự bình yên của đời mình. Em xoa dịu những vỡ nát trong tim ta vì chiến cuộc, làm nhẹ đi những vết sẹo trên cơ thể ta vì sương gió, giông bão. Ta, như cánh chim bạt gió phong trần, tha từng cộng tranh, xây tổ ấm của đời mình. Vì em, ta dừng lại cuộc lữ hành, dừng lại cuộc lang thang. Tạ ơn em!
Ta gặp em một chiều gió cát, bên bờ đảo xa, nhìn tương lai mờ ảo. Cơn bão đêm qua, đem những cơn sóng dữ vỗ vào bờ đá, và vang vọng đâu đây vẫn còn những tiếng gió hú hãi hùng. Đời ta cát sỏi rong rêu. Em nhặt những nát tan, cùng ta vá thành căn lều bé nhỏ. Em nhặt những vò sò, ta tìm lại ngây thơ. Em hái trái rừng, ta trở về tuổi dại. Em hát tình ca, ta vụng về làm nhạc. Em vỗ về, ta lấy lại niềm tin. Em nâng đỡ, ta đứng dậy đời mình. Ta ngồi bên này đồi, nghe tiếng yêu đương róc rách từ sau núi. Ơi em, thơ dại từ trời, theo ta xuống biển vớt đời ta trôi.
-------Nhạc: Ơn Em---------
Ơn em dáng mỏng mưa vời
Theo ta lên núi về đồi yêu thương
Buổi chiều, cơn mưa vời vợi. Ta ngủ quên mơ màng. Ta quên đời trong thác loạn. Em kiên nhẫn đợi chờ. Ta say sưa, về trên tay em. Em đợi, ta sống từng ngày vô nghĩa. Em chờ, ta mê mãi đi hoang. Ngoài hiên bụi cát, ta loay hoay như chiếc lá khô. Em góp nhặt, kiên nhẫn tưới hạt mầm hạnh phúc. Ta chợt rùng mình trỗi dậy, em nâng đỡ thứ tha. Em góp nhặt yêu thương theo ta qua núi qua đồi. Tạ ơn em!
Ngày súng nỗ, ta lăn lóc biên cương, em buồn lo hậu cứ, điếng người theo từng tiếng sét vọng về từ chiến trường lửa khói. Hồi còi hụ giới nghiêm, em chợt nghĩ đến những kinh hoàng, em không dám nghĩ. Xuống phố trưa nay, thấy lòng mình vô vọng. Căn nhà mình tan hoang vết đạn, bấy nhiêu buồn lo, nặng quá trên vai. Ta ôm ghì nòng súng, bắn xả đời mình, lây lất cuộc đời, lây lất tình em. Tạ ơn em!
Tàn chiến cuộc, ta ôm vết thương loang lỗ. Binh đã rã, lửa đã tàn, ta nát tan những ước mơ. Quỷ dữ đem ta vào địa ngục. Một ngày đi, như một vạn năm dài. Ta đổ gục xuống trong khổ nhục. Em gồng gánh thăm nuôi, giúp ta gượng sống. Ta nhìn đời mình, ta nhìn đời em. Máu ứa, lệ trào. Năm tháng này, khổ nhục đâu phải có riêng ta. Con đường bụi đỏ, dấu chân em lầm lũi cô đơn. Rừng núi âm u sâu hiểm, bàn tay ta chai sạn, nhọc nhằn. Ta cùng nhau đi qua đói khổ. Em cùng yêu thương qua núi qua đồi, đến với ta. Ta vịn em gượng sống đời mình. Tạ ơn em!
---------Nhạc: Ơn em-------
Ơn em ngực ngải môi trầm
Cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan
Năm tháng không đợi chờ. Qua thời con gái, em làm mẹ, cưu mang đời người, ôm trọn niềm đau. Ta đứng đó, bất lực. Vòng tay ta bé nhỏ quá, không đủ xoa dịu nỗi đau của em. Em cô đơn đau đớn, ta là kẻ đứng ngoài. Ta cùng em bạt mạng, em một mình tử sinh. Một cuộc đời bật khóc. Em chúc mừng hạnh phúc cho ta. Qua cơn đau bác ái, em trở thành đàn bà. Ta chưa nhận ra sự tái sinh đời mình, em mỉm cười thứ tha. Tạ ơn em!
Ơn em hơi thoảng chỗ nằm
Dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi
Đời thường không như thơ. Đời thường nhiều lo toan, những cơm áo gạo tiền, những nợ nần, ân nghĩa, những nghi lễ phiền hà. Em lo liệu. Ta chuyện trời, chuyện đất, chuyện mây mưa, chuyện của trăng và gió. Hơi ấm chỗ nằm còn đó, em dấu nỗi buồn nơi đâu. Em chắt chiu hạnh phúc thực, ta mơ bãng lãng mây trời. Em vẫn là cánh hoa toả hương, ta cứ là con bướm lượn. Năm dài tháng rộng, em chia cùng ta những thất bại, dở dang. Em giấu giùm ta phiền muộn, cho ta trọn niềm vui. Tạ ơn em!
http://www.nhaccuatui.com/tim_kiem?q=%C6%A0n+Em
No comments:
Post a Comment