Ta hãy là ta của mọi ngày
Chân đạp đất uy nghi đứng thằng
Đầu đội trời rực rỡ dương quang
Ung dung bước dẫu đường đời trắc trở
Ta hãy là ta của bình thường
Chẳng màng vĩ đại, bỡi đâu là vĩ đại
Chẳng vướng phiền ưu chuyện cỏn con
Đi ta đi cùng nhịp đời luân chuyển
Ta cứ là ta gã độc hành
Mây trôi nước chảy ở sau lưng
Đâu đêm mù mịt đời vô tận
Cát bụi hưng vong thoáng nhạt mờ
Ta đã là ta những bụi bờ
Hứng chịu cuồng phong sa mạc bão
Trầm lắng suy tư một góc trời
Hình hài mộng mị giấc chiêm bao
Ta hãy là ta những ngọn đồi
Gió mưa bạc bẽo chốc rồi thôi
Trơ trơ đối mặt từ vạn kiếp
Mắt dõi sao đêm vũ trụ dày
Ta biết là ta một lá cành
Trong rừng muôn vạn sắc màu xanh
Thu về rơi rụng thân tàn úa
Gió cuốn ta đi lộng đường trần
Ta hãy là ta một kẻ này
Đau buồn có đó lẫn niềm vui
Hy vọng tràn dâng cùng thất vọng
Bình thản cưu mang một kiếp người
Nguyên Đại
Melbourne
25 Tháng Chín 1997
25 September 1997
12 September 1997
Tình Tôi
Xưa mỗi ngày đến trường
Hạnh phúc reo xanh tươi
Mỗi bước chân trên đường
Có niềm vui ngọt dịu
Tôi có em thương tôi
Người yêu, ôi! nhõng nhẽo
Góc sân trường râm mát
Tôi nghe đời ca hát
Những nhịp vui trong tôi
Em ngoan hiền bên anh
Như chim sẻ ríu rít
Bay theo dòng đời vui
Bài vở thì vẫn thế
Mặc kệ!...
Tôi yêu ngày đến trường
Đời sống thật bình yên
Ngày vui qua thật vội
Em giờ thay áo mới
Sắc màu thật chói chang
Đã hết những quê mùa
Tôi vẫn còn lếch thếch
Mong một đời bình yên
Giận nhau đến vô cớ
Hai đứa đều thấy buồn
Hình như em xa cách
Tôi mất những hồn nhiên
Tan trường chiều cuối tuần
Em bơ vơ đứng đợi
Tôi, bạn bè rong chơi ...
"Đi hoang", tôi lầm lỡ!
Giận mình hay giận em?
Sân trường giờ vẫn thế
Vẫn râm mát hàng cây
Chim se sẻ gọi bầy
Chúng sum vầy hạnh phúc
Em vẫn còn ngồi đó
Nhưng ôi, thật cách xa
Người thương em đã tới
Em hết đợi tôi rồi!
Hết một đoạn đời vui!
Tôi vẫn còn lếch thếch
Bước chân nghiêng chiều nay
Tôi thấy! Ừ...không thấy
Se sẻ tôi ngồi xuống
Nền đá lạnh đời tôi
Tôi biết tôi dối lòng
Có đó!...vẫn còn yêu
Em ơi! tôi buồn quá!
Giá mình đừng giận nhau!
Cho những bạn bè tôi
Nguyên Đại
ĐH Melbourne
Tháng 9, 1997
Hạnh phúc reo xanh tươi
Mỗi bước chân trên đường
Có niềm vui ngọt dịu
Tôi có em thương tôi
Người yêu, ôi! nhõng nhẽo
Góc sân trường râm mát
Tôi nghe đời ca hát
Những nhịp vui trong tôi
Em ngoan hiền bên anh
Như chim sẻ ríu rít
Bay theo dòng đời vui
Bài vở thì vẫn thế
Mặc kệ!...
Tôi yêu ngày đến trường
Đời sống thật bình yên
Ngày vui qua thật vội
Em giờ thay áo mới
Sắc màu thật chói chang
Đã hết những quê mùa
Tôi vẫn còn lếch thếch
Mong một đời bình yên
Giận nhau đến vô cớ
Hai đứa đều thấy buồn
Hình như em xa cách
Tôi mất những hồn nhiên
Tan trường chiều cuối tuần
Em bơ vơ đứng đợi
Tôi, bạn bè rong chơi ...
"Đi hoang", tôi lầm lỡ!
Giận mình hay giận em?
Sân trường giờ vẫn thế
Vẫn râm mát hàng cây
Chim se sẻ gọi bầy
Chúng sum vầy hạnh phúc
Em vẫn còn ngồi đó
Nhưng ôi, thật cách xa
Người thương em đã tới
Em hết đợi tôi rồi!
Hết một đoạn đời vui!
Tôi vẫn còn lếch thếch
Bước chân nghiêng chiều nay
Tôi thấy! Ừ...không thấy
Se sẻ tôi ngồi xuống
Nền đá lạnh đời tôi
Tôi biết tôi dối lòng
Có đó!...vẫn còn yêu
Em ơi! tôi buồn quá!
Giá mình đừng giận nhau!
Cho những bạn bè tôi
Nguyên Đại
ĐH Melbourne
Tháng 9, 1997
Subscribe to:
Posts (Atom)