25 May 1996

Mùa Lá Rụng Sân Trường

Mùa lá rụng sân trường

SBS Radio
Diễn Đàn Sinh Viên
25 Tháng Năm, 1996

Mùa Thu là mùa của thi nhân. Mùa thi là mùa của sinh viên. Mùa thu về trên những thành phố phía đông nước Úc cũng vào mùa thi của sinh viên để kết thúc mười bốn tuần học đầu tiên của năm học. Những quan tâm về chính trị và ngay cả những mơ mộng hầu như thường trực của tuổi trẻ, có lẽ phải nhường lại cho những lo âu, căng thẳng để đối diện với những ngày thi sắp tới. Xin giới thiệu cùng quý vị và các bạn tâm sự của một sinh viên đang chập chững ở ngưỡng cửa Đại học, trong bài viết “Mùa lá rụng sân trường” sau đây.

Tháng Năm, nơi đây không có màu thắm đỏ của những cành phượng vĩ, không có tiếng ve rộn rả, không có những buông thả của những ngày cuối khóa. Ở đây, xác lá vàng ngợp trong nắng công viên, và bụi lá cuốn bay, trong những cơn gió đi qua từ những chiếc xe vụt thoáng trên đường. Sáng nay, tôi gặp một người không quen trên đường đến trường, cô ấy đưa cho tôi một cái máy chụp hình, nhờ tôi chụp cho cô một tấm ở trên giữa cù lao, trên một con đường đông đúc xe cộ lại qua. Con đường ngập lá. Mùa Thu Melbourne. Tôi nghĩ cô ta là một khách du lịch, có lẽ đến Úc từ một nơi nào đó. Nhưng sau khi trao đổi một vài câu tiếng Anh, tôi mới biết cô ta là một người Việt, đang làm công việc như một công chức ở bưu điện. Trên đường đến sở làm sáng nay, cô ấy đã đem theo máy hình, và tôi là một người qua đường đã được nhờ để  ghi lại giây phút thi vị này mà cô cảm thấy nơi đây. Cô ấy ăn mặc giản dị, nhưng tôi nghĩ, có lẽ tâm hồn của cô giàu có lắm, mới có thể bức ra khỏi tiếng xe cộ gầm rú trên đường, trong một buổi sáng sớm, ở một thành phố công nghiệp, để miên man trong cái vàng ngợp của trời thu. Tạm biệt một người đồng hương, tôi đã không hỏi tên. Tôi lại đi. Đến trường, mùa thu và công viên đầy lá...

Trường Đại Học, tất cả như chỉ mới bắt đầu, bắt đầu một mùa thi, có lẽ, năm thứ nhất của tôi – chưa rơi – như lá – nên chưa sợ. Tôi ngồi đây, sáng sớm và sương còn lạnh. Bãi cỏ đầy lá, tôi tan biến trong sự im lặng và cô đơn.

Mùa lá rụng sân trường – một chiếc lá rời cành, một chồi non chuẩn bị sinh sôi. Ly cà phê bốc khói. Tôi hy vọng nuôi lớn tâm hồn – nhiều khi vu vơ của mình để không bị những lo âu, trăn trở thường nhật của cuộc sống cuốn đi, như những chiếc lá ngoài kia bay trong cơn gió thu xào xạc.

Mùa lá rụng sân trường – bên kia mảnh trời xanh, có đôi mắt nhỏ của quê hương, của Mẹ, của một dòng sống tức tưởi chuyển mình. Mẹ, Cha tôi ở đó, người thân tôi ở đó, tần tảo, nhọc nhằn. Quê hương tôi chuyển mình rạn vỡ những niềm đau. Đất nước tôi ở đó, rền rỉ trong cơn khủng hoảng chủ thuyết. Cơn lốc chính trị đi qua còn in nhiều vết dấu. Và em tôi, “cái cò lặn lội bờ sông”, nước đục thành dòng có làm bẩn áo trắng của em không? Dòng sông Yarra nơi đây ngầu đục cuốn người đi trong thương yêu, niềm đau và nỗi nhớ.

Mùa lá rụng sân trường- đằng sau hàng cây xanh là kỷ niệm học trò, là mộng mơ mười bảy, là của dĩ vãng, những vụng về tuổi ngọc...

...Em tan trường về,
Đường mưa nho nhỏ
Anh theo Ngọ về,
Tóc dài tà áo vờn bay...

Ừ nhỉ! Hình như...kìa có cô bé bước chân xiêu trong nắng, chắc hẳn là người Việt, đang dụi mắt vì gió làm cay, một chiếc lá vàng rơi xuống, vương trên tóc bé. Trường tôi đẹp quá! Trời lành lạnh, áo dài nữ sinh đi đâu? Em về chốn ấy, trời thu giăng giăng. Một thời vụng dại. Theo chân em đến trường, bài vở ngời trong lá.

Tuổi trẻ, đem ngây thơ vào chính trị, đem tình yêu xuống đường làm cách mạng. Tuổi trẻ không dừng chân. Tuổi trẻ bước tới đối diện với sự Chết. Tuổi trẻ đốt nóng lý tưởng bằng nhiệt huyết của chính mình. Lá vàng một thời rơi rụng. Chiếc nón sắt, nằm yên bên bờ lau sậy. Nhẹ tênh. Ôm cả mây trời, non nước đi qua, bốn mùa ấp ủ. Nằm xuống. Vĩnh viễn. Vô danh như chiếc lá thu. Bất diệt như một bài ca.

Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành...

Tuổi trẻ bây giờ về đâu? Chân trời sáng thu lại thành một điểm nhỏ, nhỏ như đồng đô-la, bất chấp tất cả, bỡi ta là tất cả, tất cả là ta. Lá đã rụng xuống đường, định vị, bao nhiêu bàn chân giẫm đạp qua, trở về với đất. Vì sao? Thiếu một cơn gió, thiếu một hướng đi. Tranh cải, phải chăng là một sự bàn luận hữu ích, hay là một sự tương tàn. Đêm tối vô tri tiếp tục ngự trị.

Nhưng tuổi trẻ không yên nghỉ, không yên nghỉ một cách vĩnh viễn. Tuổi trẻ không nằm yên. Tuổi trẻ trăn trở kiếm tìm. Ngày đã lên, mặt trời đã mọc. Sương rồi sẽ tan đi. Mùa đông rồi sẽ qua đi. Tuổi trẻ đang học hỏi để kiến tạo, để khôi phục. Lá dẫu có vàng cũng sẽ không nằm yên dưới đất. Gió sẽ mạnh dần lên. Đất trời sẽ ngập vàng thơ mộng. Nụ cười của em rồi sẽ sáng tươi trong nắng.

...Em mơ cùng ta nhé,
Bóng ngày mai quê hương
Đường hoa khô ráo lệ...

Chúng ta lại đi qua trên những con đường thân thuộc. Đôi mắt nai sẽ lóng lánh ánh đèn chiều thành phố. Nụ cười duyên má lúm đồng tiền, mà ai đó lấp hoài không đầy nỗi nhớ, bước xuống thành thi ca. Lại những ồn ào sôi nổi chiều tan học. Và những ngu ngơ, tấp tểnh của những tình yêu vừa chớm... Một thế hệ mới lại trưởng thành. Một sức sống mới lại sinh sôi.

Sắp tới giờ học rồi, tôi phải đi. Có lẽ tôi sẽ không hiểu được nhiều vì đã dùng thời gian đọc tài liệu để ngồi đây mơ mộng. Tuy nhiên, có một điều mà không thầy cô nào dạy cho tôi là: hôm nay, tôi đã biết tôi đứng đâu trong sân trường ngập lá vàng này.

Quý thính giả, và các bạn thân mến. Bài viết trên, như một tâm sự, một chia sẻ. Ban Phát Thanh Tổng Hội Sinh Viên Liên Bang Úc Châu rất mong được quý vị và các bạn góp ý, góp bài để chương trình này nói được tiếng nói chung của chúng ta.

Thân ái chào các bạn
Kính chào quý thính giả.

Nguyên Đại
Đại Học Melbourne (Uni. of Melb.)
Tổng Hội Sinh Viên Học Sinh Việt Nam Úc Châu