QUYỀN BẦU CỬ
SBS Radio
Diễn Đàn Sinh Viên
30 Tháng Ba, 1996
Kính thưa quý thính giả
Các bạn học sinh, sinh viên thân mến
Cách đây hơn một tháng, các bạn đã đi bầu để chọn lựa một chính quyền liên bang. Hôm nay, đối với các bạn ở tiểu bang Victoria, chúng ta sẽ đi bầu để chọn lựa một chính quyềng tiểu bang. Bài viết hôm nay xin được nói về đề tài bầu cử, và quyền hạn của người dân trong một quốc gia.
Ở Úc, nếu bạn là một công dân trên 18 tuổi, thì đi bầu là một công việc bắt buộc. Tuy nhiên, sẽ không có nhiều người miễn cưỡng thực thực thi quyền công dân này. Không có ai trong số họ cho đó là một công việc nặng nề hay không có ý nghĩa. Trước ngày bầu cử, các bạn đã nghe báo chí cũng như các đài truyền thanh, truyền hình bình luận về các chính sách, và khả năng thực hiện những chính sách đó của các đảng phái chính trị lớn nhỏ ở quốc gia này. Khi quyết định bầu cho đảng nào, các bạn cũng đã cân nhắc kỷ lưỡng xem đảng đó có đại diện cho quyền lợi của các bạn hay không.
Một lá phiếu không làm nên lịch sử, nhưng sức mạnh tổng hợp của nhiều lá phiếu có thể quật ngã một chính phủ và thay bằng một chính phủ khác, mà chúng ta cho là tốt hơn. Nguyên tắc đơn giản đó đã giữ cho Úc đại lợi, cũng như nhiều quốc gia Tây phương khác có một cơ chế chính trị vững vàng qua nhiều năm. Kinh nghiệm lịch sử đã chứng tỏ rằng chỉ có nền kinh tế chính trị tư bản và dân chủ pháp trị mới có thể tạo nên những ổn định về chính trị, cũng như tạo được nhiều cơ hội nhất cho sự phát huy các giá trị tự do của công dân.
Chính cái điều đơn giản là cân nhắc, quyết định, đi bầu và tin tưởng sức mạnh tổng hợp của lá phiếu để xây dựng một chính phủ đại diện cho quyền lợi của đa số quốc dân, như chúng ta đã và đang làm hôm nay là một ước ao của hơn 70 triệu người Việt Nam ở quê nhà. Có quan điểm cho rằng: “...Vì sống quá lâu trong điều kiện dân chủ giả, nên dân ta có thói quen coi thường lá phiếu, không biết phải thực hiện quyền dân chủ bằng lá phiếu của mình, coi đây là một thủ tục làm đại cho qua chuyện, bao năm bầu cử, ai lên mà chả thế...họ chẳng thấy trách nhiệm phải cân nhắc khi bỏ phiếu”.
Có lẽ một phần khác của câu chuyện phải được nói thêm là tiếp theo một cuộc chiến tranh khốc liệt là một thực tế chính trị độc tài của cộng sản. Chế độ đó đã ban phát quyền lợi cho một thiểu số cán bộ, đảng viên để nghiền nát mọi hoạt động chính trị tự do của đa số dân chúng. Chế độ đó đã phân rẽ dân chúng thành những mảnh nhỏ và làm tê liệt khả năng cộng tác của dân chúng đối với chính quyền.
Nếu như trước đây trong thời chiến tranh, với chính sách mị dân, họ, những người cộng sản, có thể lôi kéo được một số quần chúng ủng hộ họ làm nên cái gọi là chiến thắng mùa xuân 75; thì ngày nay thực tế đã cho thấy là người dân đã không tin và sẽ không bao giờ tin vào những điều họ nói nữa. Bỡi cái công việc gọi là đấu tranh giai cấp, để xóa bỏ giai cấp thống trị bóc lột, thực chất đã tạo nên một giai cấp thống trị mới là hàng ngũ cán bộ đảng viên có quyền thế, với đầy đủ sự tàn ác và thủ đoạn, đoạt lấy tài sản của người dân tạo dựng sự phú quý và sang trọng của họ, thân nhân và gia đình của họ.
Chính sách mị dân không thể nào lừa dối dân chúng mãi mãi được. Cho đến nay việc gì đến phải đến. Những người cán bộ, đảng viên đang có tiền, có quyền thì ra sức vơ vét của công lót đường về hưu, tranh ăn, xâu xé lẫn nhau. Dân chúng thì chật vật sống còn, những ai có thân nhân nước ngoài thì có chút ít cơ hội có thể xoay xở được. Những người dân quê cô thế, ít học, ít tiền là những người đau khổ nhất với lợi tức bình quân mỗi người không quá 150 đô la mỗi năm.
Trong tình trạng của một đất nước như thế. Một đất nước đang duy trì cái gọi là cơ chế chính trị dân chủ tập trung, thực chất là một trò lừa đảo tệ hại nhất, khi những người “được bầu”, xin để chữ được bầu trong ngoặc kép, đã được ban lãnh đạo chóp bu của đảng cộng sản dàn xếp trước. Nếu hành động được gọi là đúng của một công dân Úc, là cân nhắc quyết định của mình, để ủng hộ một chính phủ, qua lá phiếu, thì hành động của những người dân Việt Nam ở quê nhà coi lá phiếu của họ những mảnh giấy bỏ đi, không thể gọi là sai.
Số phận của đất nước Việt Nam phải chăng là một tất yếu lịch sử? Giai điệu buồn bã này, trong dòng nhạc lịch sử dân tộc chúng ta, chừng nào mới được chuyển sang một phiên khúc mới vui tươi hơn? Không phải tự nhiên mà nước Úc có một chế độ tự do dân chủ, một cơ chế chính trị tương đối ổn định. Thành quả đó không phải là công việc của bất cứ một tập đoàn nào, mà là sự tập hợp kiến tạo của toàn dân chúng Úc trong nhiều thập niên. Không phải tự nhiên mà chế độ dân chủ đa nguyên có mặt ở Việt Nam. Tự do dân chủ là một thực thể cần phải được góp sức để kiến tạo. Góp sức với ai? Góp sức như thế nào? Là những đề tài mà chúng ta mong đợi trong một số bài viết khác.
Thưa các bạn,
Hội nhập, học hành, tìm công ăn việc làm để khẳng định chỗ đứng trong xã hội mới là một công việc cần thiết, quan trọng, nhưng việc góp tiếng nói, góp sức mạnh để thay đổi thực trạng khổ đau của đồng bào của những người thân ở quê nhà là một việc làm có ý nghĩa. Tiếng nói ấy lương tri sẽ vang vọng trong tâm tư của những người trẻ hôm nay.
Thân ái chào các bạn
Kính chào quý thính giả.
Nguyên Đại
Đại Học Melbourne (Uni. of Melb.)
Tổng Hội Sinh Viên Học Sinh Việt Nam Úc Châu
No comments:
Post a Comment