Poem
Section 10, Whitehead Dentention Centre
Shatin, Hong Kong- Trại 10, Đầu Bạc
Tháng Năm, 1991
Ta nhìn trại tù nhạt nhoà dần trong nắng chiều mùa hạ
Thép gai giăng giăng đâm rướm máu ước vọng đời trai
Bước chân lê qua những sa mạc thời gian mòn mỏi
Lòng người phân tán và ta hoài chán ngán chuyện quê hương
Ôi! Quê hương, một mảnh trời xanh ngọt ngào kỷ niệm
Ôi! Đất Việt, mưa nắng hai mùa mẹ trĩu nặng đôi vai
Ôi! Quê ta bờ biển xanh sớm chiều rực rỡ nắng
Ta nằm đây thổn thức, quẩn quanh, tháng ngày dài lưu lạc
Nguyên Đại
15 May 1991
11 May 1991
Bối Rối
Bài thơ anh viết gởi tặng em
Thênh thang sân nắng lửa trưa hè
Vơ vẩn gió đùa xua làn tóc
Xa xôi trời xanh anh ước mơ...
Em không nhận để lòng hụt hẩng
Con đường thương biết có lối quanh?
Em yêu kiều quá, kiêu sa quá!
Làm rối lòng anh, em biết không?
Nguyên Đại
WHDC
11-Tháng Năm, 1991
Mắt Hạ
Bên kia chiều nắng hạ
Cúi đầu trên trang sách
Anh gieo vần thơ xanh,
Làm men cho cuộc tình
Em là cơn sóng nhỏ
Ngất ngây say hồn anh
Em là cơn mưa nhẹ
Thoáng dịu mát đời anh
Cảm ơn em dịu hiền
Dù chỉ một lần thôi
Nhìn anh trong im lặng
Để anh mơ cuộc tình
Nguyên Đại
WHDC
11-Tháng Năm, 1991
10 May 1991
Thơ Gởi Mẹ
Con nhớ Ghềnh Ráng xưa
Bọt biển tung và khói sóng bốn mùa
Đá nhẳn nhụi chất chồng từ vạn kiếp
Nước len chân lên xuống sóng triều
Sóng ào ạt có khi trào giận dữ
Hơi muối rơi nghe mằn mặn trên môi
Xưa nghỉ học một mình ra bãi vắng
Ngắm trùng dương ước vọng xa xôi
Ì ùng tiếng gọi khơi xa đó
Nghe côi đơn từ thuở chưa tròn mười
Mẹ ơi, lớn con sẽ làm thủy thủ
Biển lộng trời quê và con tàu trắng
Mắt mơ nhìn thăm thẳm xa khơi
Hải Âu ơi! có bao giờ chim mỏi cánh
Tổ mi đâu trên biển sóng chập chùng
Lòng trẻ mơ về chuyện cổ xưa:
Dong ruổi trùng dương mộng hải hồ
Chiều dông bão chàng dạt vào đảo vắng
Nàng cứu chàng, rồi họ yêu nhau
Sưởi ấm tình quê bếp lửa đỏ cơm chiều
Giòn tiếng trẻ thơ đùa trên bờ cát
Vẽ chuông vuông và xây dựng những lâu đài
Bóng đổ dài nghiêng ngã hoàng hôn
Mặc gió bay phất phơ manh áo bạc
Nhớ không nguôi xóm ghềnh xưa cũ
Chàng đưa nàng về thăm lại quê hương
Lần nữa biển hờn trào sóng giận
Nàng về trời và chàng hóa hải âu
Đường về nhà mẹ xa xăm quá!
Đại bác rền cha đóng đồn biên..
Tháng Tư đến!...
Mưa đạn rơi dưới trời mùa hạ
Cha dắt con đi đêm ấy hải hùng
Con còn nhỏ nào đâu hiểu được
Cộng sản là gì? Xin cha giảng cho con
Lớn một chút rồi con sẽ hiểu
Loạt đạn cuối cùng...đám cháy quê hương
Chiếc xích lô bon bon trưa hè nắng lửa
Gánh hàng rau chợ sớm chợ chiều
Cha mẹ tảo tần gắng cho con học chữ
Nhưng đất nước mình con chỉ thấy hận thù
Thế hệ con bị đầu độc, mẹ ơi!
Con phải đi, đi tìm lẽ sống
Xin mẹ bảo trọng – Chiều nay con ra biển...
Con buồm trắng thành cánh buồm tơi tả
Đói cháy lòng khát bỏng châu thân
Trong đêm tối con gục đầu ngất lịm
Nghiêng ngã mạn thuyền, giấc ngủ co ro...
Bóng mẹ hiện về trong gió sóng đại dương
Gắng sống đi con, đừng làm chim gảy cánh!
Mẹ ơi!
Con sống lại, nhưng trong hàng gai sắt
Đảo mơ xưa đã hóa những trại tù
Bạc sóng đầu ghềnh chỉ còn lại trong thơ
Vị mặn biển quê là giọt đời cay đắng
Lửa ấm cơm chiều thành ướt lạnh mồ côi
Đêm tha hương con lạc loài xứ lạ
Dõi ánh sao như mắt mẹ từng đêm
Con đây
Đừng khóc nữa, mẹ ơi, hy vọng...
Nguyên Đại
HK, Whitehead DC
Trại Bạc Đầu- Hương Cảng,
10 Tháng Năm 1991
Subscribe to:
Posts (Atom)