11 October 2025

Tom

Vào phòng xông hơi (sauna), chỉ còn một chỗ trống, ngồi, bên cạnh là một gả “khổng lồ” (chắc chắn cao hơn 1.9 m và nặng hơn 150 Kg), trên mặt, bên má trái có một vết sẹo dài cắt qua tai, vai phải là một hình xăm “vĩ đại” rằn ri.  Tự nhiên, cười một mình: nếu có lúc nào khùng đột xuất, thì cũng không chọn hôm nay, ngay lúc này, và với gả này 😊

Ngồi im, xếp bằng, nhắm mắt, không nhúc nhích, tự nhiên: bạn (you) có cái đồng hồ (đeo tay) lớn quá, gả nói nhỏ. Vâng, hơi gồ-ghề, nhưng để coi giờ trong spa thì ổn (chỉ là cái đồng hồ thường của thợ lặn) 😊.

 Câu chuyện bắt đầu như thế với Tom: trước đây, tôi (Tom) hút mỗi ngày 2 bao thuốc lá, chưa kể cần-sa và các thứ linh tinh khác, tôi đã bỏ bảy (7) năm rồi, không đụng tới hơi nào, giờ thì ổn hơn. Tui từng uống một lít whisky cũng không say, giờ cũng bỏ luôn rồi, chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu đỏ, khi ăn bíp-tết.

Ra ngoài, nghỉ chút… và câu chuyện tiếp tục: cách đây năm tháng, nhà tôi bị cướp, có năm thằng đen, lúc 4 giờ sáng, đập cửa sổ chun vào nhà, lúc chúng tôi còn ngủ. Tôi tỉnh dậy năm ngày sau đó, trong bệnh viện, vết sẹo trên mặt tôi có từ đó, do lưỡi lê của tụi nó, tôi cũng bị ở tay, đùi, và lưng…xem này…Vợ tôi chạy thoát, thằng lớn con tôi, 15 tuổi, may mắn bị thương nhẹ. Tôi chuẩn bị làm tiếp phẩu thuật Laser để cải thiện vết sẹo ở mặt. Tôi đã mất $43K (AUD) cho vụ này, chính phủ có tài trợ, nhưng tôi muốn “good job”, nên đi tư nhân.

Tôi nghĩ, tụi nó đến vì cái xe tôi mua cho vợ tôi, là BMW phiên bản giới hạn, loại này khác với xe thường mất giá theo thời gian, nó thì ngược lại. Tôi nghĩ năm thằng đen này làm việc cho tụi bikie (băng đảng mô-tô), và tụi nó được thuê để làm chuyện đó. Nếu tôi biết, tụi nó đến chỉ vì chiếc xe, tôi sẽ đưa cho tụi nó, và tránh được cái này, Tom chỉ vào vết sẹo trên mặt.

 Vợ tôi với tụi nhóc (tôi có 5 đứa) đang chơi ở hồ bơi đằng kia. Tôi làm nghề mộc. Tôi có xưởng, làm mọi thứ về gỗ từ sàn nhà tới bếp, nóc,…cho nhà ở, kho, công trình thương mại. Xưởng của tôi có 15 thợ chính, và hai cô ở văn phòng. Tôi không phải làm, chỉ chốt đơn, tới xem thợ làm có “sạch” không và..chỉ vậy thôi…

 Tom cầm lên một cái chai nhựa…coi này; là nước chanh à? Không phải, tôi pha tinh dầu oải-hương (lavender), bạch đàn (eucalyptus) và gừng, một lát tôi vào phòng xông hơi nước (Steam), cho vào máy xông hơi (vaporator) để mọi người đều dùng; thứ này giúp ngủ rất ngon…bạn tôi nói hôm nào không gặp tôi nó ngủ không được, haha…Tom cầm cái chai nhựa, rảo bước vào phòng xông hơi…

 Phải! sách hay không phải vì bìa màu mè…

Nguyên Đại

11 Tháng Mười 2025

30 September 2025

TẠC NHẤT TÌNH

Cuối thu, những chiếc lá cuối cùng đã rụng, bụi đời cuốn xoáy theo từng cơn gió. 

Về! kết thúc những chuyến đi, những hò hẹn phiêu lưu, những nhịp tim héo hon, vàng úa...

Ngày đó, những buồn phiền, thất vọng,.. đã đưa bạn và ta gặp nhau...Những đứa trẻ mới lớn bị cuốn theo những toan tính quyền lực, vẫn tự trách chính mình đã đã làm thất vọng những người thân...bị dìm theo những cơn đói từng ngày, thực tế nghiệt ngã đối chọi với nền tảng nhân tính, bạn cùng ta trải qua những sinh tồn thách thức. Ừ! nhỏ như hạt cơm mà lớn như nhân cách...Vậy đó! mà hơn bốn mươi năm...

Ta và bạn, mình chọn những con đường, những cách thức khác nhau, để đứng dậy, để loại bỏ những đặt để, khiên cưỡng, những kế hoạch "trồng cây, trồng người", phù phiếm í-a hát bộ... Ta bỏ núi, ra biển, đặt đời mình trên sóng. Bạn cũng "hạ sơn" :-), bỏ làm thầy, đeo chiếc bay, lang bạt, làm "thợ hồ cao cấp", lặng vẽ những cuộc tình ướt át và khô cứng...như cuộc đời không thiếu cắt xén những nỗi đau; tạc hình hài trên những tượng thần, Phật; đá, hoa và những phù điêu...để "dám sống như mình nghĩ".

Năm 1982, ta và bạn cùng trường, đói.., chia nhau tô cháo khuya, quán bên đường râm ran tiếng ếch. Ba mươi năm sau, 2012, ta gặp bạn lần cuối, quê mình tháng Tư chang chang nắng. Năm nay, 2025, bạn đi, chiếc lá khô rơi về cội...miên viễn và bình an.

Về!Thôi! Như lá rơi về cội
Thương để nhân gian, tạc nhất tình

R.I.P. - L.A.

Nguyên Đại
30 Tháng Chín 2025

30 May 2022

Hoa Huệ Tháng Năm

H.

Hôm qua (29/5), anh rời nhà người anh bà con ở McMinnville/Tennessee, đến Dallas/Texas nhà một người bạn hồi ở trại tỵ nạn. Sáng nay, anh dậy sớm, ngồi uống trà với một bà cụ "share phòng" trong nhà bạn anh. "Share phòng"? Ở tuổi của bà? Điều đó làm anh mong nói chuyện với bà, và câu chuyện của bà như sau:

Dì tên Huệ, dì sinh năm 1947, ở Chu Lai, Tam Kỳ. Lớn lên lấy chồng. Ông xã làm lính truyền tin trong bộ chỉ huy, đơn vị đóng ở Bà Rịa, Vũng Tàu. Trước năm 1975, gia đình dì ở khu gia binh. Ông xã thường nói, đời lính không biết đâu mà nói, có khi bây giờ ngồi đây, ngày mai "đi luôn" hay mất tích không chừng, vì khi đánh trận, thường bộ chỉ huy bị tấn công, và lính truyền tin là người chết trước. Nếu anh có chuyện gì, em cố gắng nuôi con, đừng bỏ nó tội…

Mà thật, ngày 28/4/1975, ông xã của dì không về nữa. Cho tới giờ này đã 47 năm, dì cũng không biết ông xã dì đã chết, hay còn sống ở nước nào. Năm 75, lúc chạy loạn ra biển dì thấy xác lính chết lềnh khênh, có người vừa mới đeo lon đại úy còn mới tinh trên vai. Dì tìm hoài, nhưng không thấy xác ông xã của dì, nhắc lại cảnh đó buồn lắm…Đôi mắt bà bỗng xa xăm...

Dì có ba đứa con, đứa lớn nhất là con gái, sinh năm 1969, đứa thứ 2 là con trai được 4 tuổi năm 1975, và đứa con út cũng là con trai, dì sinh nó 2 ngày trước khi ba nó bị mất tích. Sau đó, khu gia binh bị giải tán. Dì không muốn về quê, ở đó ba dì có ruộng đất, sau 75, ruộng đất bị lấy mất, ba dì buồn khổ rồi mất sớm. Về quê, họ nói khó chịu lắm, sao không theo “Mỹ-Ngụy”, bây giờ dắt con về làm gì.

Dì và ba đứa con dại sau đó bị đưa đi vùng kinh tế mới ở Ấp 5, Tam Phước, Bà Rịa. Dì không biết làm gì, ngày xưa là vợ lính, bây giờ làm lụng ở vùng kinh tế mới để nuôi ba đứa con nhỏ. Khi đi cuốc đất làm cỏ, ngày nào cũng có người chết vì bom, mìn; dì vái Phật Bà Quan Âm cho dì sống để dì nuôi con dì.


Bạn của ông xã dì, cũng đi lính, nhưng chạy sang Mỹ được, và gởi tiền về cho vợ ông ấy, cũng là bạn của dì, để đi vượt biên. Năm 1981, lúc con gái dì được 12 tuổi, bạn của dì nói với dì cho đứa con gái của dì đi vượt biên, dì đồng ý. Tới trại tỵ nạn, nó không cha không mẹ, Mỹ nhận nó. Sau này, nó gặp một người Việt cùng lứa tuổi của nó, cũng không cha không mẹ, rồi lấy làm chồng. Nhưng chồng nó đánh bạc dữ quá, nên tụi nó ly dị. Nó lấy chồng sau là người Mỹ.
 
Năm 2001, nó bảo lãnh dì qua Mỹ, dì qua Mỹ ở nhà nuôi hai đứa cháu ngoại cho hai vợ chồng nó đi làm. Bây giờ hai đứa cháu đã lớn. Đứa thì có gia đình ở riêng, đứa đi làm xa. Dì ở nhà một mình buồn quá, con gái dì cũng bận rộn. Nó với chồng nó nói chuyện bằng tiếng Mỹ, dì không hiểu nhiều. Khoảng 7,8 năm trước, dì rởi rời khỏi nhà con gái ở Houston, cách đây khoảng 4-5 tiếng lái xe, đi qua đây. Lúc đó dì đã hơn 60 rồi, đi làm hãng người ta không nhận, nên dì đi làm phụ việc, bó rau bó cải, ở các tiệm của người Việt.

Hôm qua, con trai út của dì gọi, nó nói: thôi má về ở với con. Dì nói: má ở đây cũng có tiền già, có bảo hiểm chính phủ cho, con cũng còn khó khăn. Nó nói: sao má cực khổ cho đến chết vậy má!…Dì cũng đâu cần gì nhiều, con, nhưng dì muốn kiếm chút tiền giúp cho hai đứa cháu nội đang đi học ở Việt Nam. Ở VN đi học tốn kém nhiều lắm, không phải chính phủ cho nợ sau này đi làm trả lại như ở đây...

Sau khi thất lạc với ông xã, dì có lấy chồng khác không? Không, con. Cực quá, và ba đứa con còn nhỏ quá, nên dì ráng nuôi con, rồi thời gian cũng qua đi. Hồi còn sống, chồng dì thường nói: Ước gì hết chiến tranh, mình về cất cái nhà nhỏ trên mấy miếng ruộng cha cho. Con cái lớn, chiều chiều mình ngồi trong nhà, nhìn đàn cò bay bay…Nhưng, có lẽ là không được đâu em! Đã lâu, nhưng dì vẫn nhớ lời chồng dì nói cho tới bây giờ. Mỗi lần nhớ lại, nước mắt dì đã cạn, nhưng vẫn thấy cay cay…

Thôi! tới giờ rồi, dì phải đi làm, trà và cà phê dì để đây, nước sôi dì nấu rồi để trong phích, con uống đi, mai mốt có dịp nói chuyện nhiều hơn.
Đời sống này, nhiều tao ngộ vui buồn...

Dallas, sáng nay...
Tháng Năm, 2022
A2
Nguyên Đại