25 September 2012

Khen-Chê, Cười!


Khỏe mạnh
Thích ăn ngon
Lời khen, nên
Chia sẻ hào phóng
Anh em khắp bốn bể
("Tứ hải giai huynh đệ")

Lúc bệnh
Đi-xin thuốc
Lời chỉ trích
Trân trọng trao nhau
Chỉ khi được thỉnh cầu

Cười, tốt:
Ăn ngon hoài,
Coi chừng mập!
Đi xin thuốc "quài"
Nhức đầu!!!

nguyên đại
melb.
25/9/12
nguyenbadai@gmail.com

Bạn

Quan hệ của chúng ta với những bạn bè đang thân, đang vui vẻ, giống như một cơ thể khỏe mạnh vậy, thích ăn ngon. Lời khen của bạn cho mình giống như "thức ăn ngon". Mình cho bạn lời khen cũng vậy. Cho nên, cho nhau những lời khen thành thật,  những lời khen "nên", làm cho mình và bạn thêm hăng hái, vui vẻ trong cuộc sống. Mình và bạn sẽ thân mến nhau hơn.

Còn khi mình làm không được, mình phải đi học hỏi; giống như khi mình bệnh, mình phải đi và xin thuốc vậy. Thuốc đắng, đâu có ai muốn uống đâu, nhưng "đúng thuốc" và mình "chịu uống" thì sẽ có cơ hội lành bệnh. Khi mình sẳn sàng "tầm sư học đạo", thỉnh thầy, thỉnh cầu để lắng nghe những lời chỉ trích, mình mới đón nhận trọn vẹn cái hay của lời chỉ trích đó, mình mới có cơ hội để thăng tiến, để "hết bệnh". Chỉ khi nào bạn mình, thật sự thỉnh cầu sự góp ý của mình, sẳn sàng đón "thuốc" thì mình mới trân trọng "tặng" bạn. Lúc đó "thuốc" của mình mới được trân quý, không bị phí phạm. Cho nên, chỉ nên chỉ trích khi được (thật sự) thỉnh cầu.

Nhưng, cái gì quá cũng không tốt, cứ khen hoài, mình sẽ "mê" lời khen đó, dễ "ngủ quên trên chiến thắng". Thưởng thức món ăn ngon là điều thú vị, nhưng ăn hoài, sẽ bị bệnh mập phì. Cũng vậy, nếu cứ bị chỉ trích hoài, cũng nhức đầu chứ. Đâu có "bệnh" đâu, sao phải "dùng thuốc" "quài" "dzậy"! Nếu bạn và ta, hai bên lời qua tiếng lại, không ai nghe ai, không phải "phí thuốc", phí lời, phí thời gian sao; mà đâu có "chữa được bệnh" gì đâu, tại sao lại phải "xin thuốc hoài" cho bị "nhức đầu".

Cuộc đời là của mình, thời gian là của mình, sao mình không chọn an vui, mà chọn bực mình; sao không chọn thương yêu mà chọn hận thù.

Hình: Hoa Uất Kim Hương (Tulip) - 
mang lời trách 'không nhất quyết" trong chuyện tình yêu đôi lứa. 
Nguồn: www.raovat.com

23 September 2012

Người Mẹ Nhơn Lý

                                              
Mẹ cõng con đi đời biển động
Eo Gió xa ngui ngút khói hương
Vũng Bấc, Nồm đêm đen tiếng sóng
Bão! Đói! Khát!...
Mẹ về trời !...Con được bình an!

Gặp được cha bàng hoàng gió hú
Mẹ lạc rồi tóc xoã mù sương
Mẹ!...Mẹ ơi!...
Xin lạy Mẹ tấm lòng biển rộng
Nước mắt buồn khép lại đại dương

Kiếp sau nguyện được làm người
Làm con của mẹ muôn đời con thương

Nguyên Đại
Melbourne
nguyenbadai@gmail.com
22/9/12





Tặng em H.
để nhớ về mẹ...để khóc
để yêu quê mình Nhơn Lý,
Eo Gió, Vũng Nồm, Vũng Bấc
và để sống vui hơn, tốt hơn.




Hình: Eo Gió - Nhơn Lý

18 September 2012

tôi

lang thang trong cuộc đời mộng mị
ngủ vùi trong những đam mê
thức giấc trong nỗi khổ đau nhân thế
lãng quên trong việc mưu sinh mỗi ngày

ngập ngừng trước khung cửa kỷ niệm
cất đi những nỗi nhớ nhung
tự huyễn hoặc với những trò trẻ con
đạo mạo trong bộ vỏ cứng của một con cào cào

sóng sánh bước đi buổi sáng
bực bội như một khúc củi khô nhăn nheo
cười buồn như một vũng nước đục gợn sóng
tự hỏi mình có điên không khi hùng hục với đời

vội vã như một chiếc xe buýt ráng đúng giờ
rồi tà tà luận đời bằng lời kinh Phật
tò mò với những tin tức tào lao
cùng tiếng la hét của những gã say xỉn

tự đày đoạ mình với những khổ tâm không cần thiết
cùng với phức cảm tự ti vô lối
rồi cười lên hô hố như một tên nghiện cần sa
viết vô thức và không ngủ được nguyên đêm gần sáng
hôm nay...

nguyên đại
18/9/12