Thích ăn ngon
Lời khen, nên
Chia sẻ hào phóng
Anh em khắp bốn bể
("Tứ hải giai huynh đệ")
Lúc bệnh
Đi-xin thuốc
Lời chỉ trích
Trân trọng trao nhau
Chỉ khi được thỉnh cầu
Cười, tốt:
Ăn ngon hoài,
Coi chừng mập!
Đi xin thuốc "quài"
Nhức đầu!!!
nguyên đại
melb.
25/9/12
nguyenbadai@gmail.com
Bạn
Quan hệ của chúng ta với những bạn bè đang thân, đang vui vẻ, giống như một cơ thể khỏe mạnh vậy, thích ăn ngon. Lời khen của bạn cho mình giống như "thức ăn ngon". Mình cho bạn lời khen cũng vậy. Cho nên, cho nhau những lời khen thành thật, những lời khen "nên", làm cho mình và bạn thêm hăng hái, vui vẻ trong cuộc sống. Mình và bạn sẽ thân mến nhau hơn.
Còn khi mình làm không được, mình phải đi học hỏi; giống như khi mình bệnh, mình phải đi và xin thuốc vậy. Thuốc đắng, đâu có ai muốn uống đâu, nhưng "đúng thuốc" và mình "chịu uống" thì sẽ có cơ hội lành bệnh. Khi mình sẳn sàng "tầm sư học đạo", thỉnh thầy, thỉnh cầu để lắng nghe những lời chỉ trích, mình mới đón nhận trọn vẹn cái hay của lời chỉ trích đó, mình mới có cơ hội để thăng tiến, để "hết bệnh". Chỉ khi nào bạn mình, thật sự thỉnh cầu sự góp ý của mình, sẳn sàng đón "thuốc" thì mình mới trân trọng "tặng" bạn. Lúc đó "thuốc" của mình mới được trân quý, không bị phí phạm. Cho nên, chỉ nên chỉ trích khi được (thật sự) thỉnh cầu.
Nhưng, cái gì quá cũng không tốt, cứ khen hoài, mình sẽ "mê" lời khen đó, dễ "ngủ quên trên chiến thắng". Thưởng thức món ăn ngon là điều thú vị, nhưng ăn hoài, sẽ bị bệnh mập phì. Cũng vậy, nếu cứ bị chỉ trích hoài, cũng nhức đầu chứ. Đâu có "bệnh" đâu, sao phải "dùng thuốc" "quài" "dzậy"! Nếu bạn và ta, hai bên lời qua tiếng lại, không ai nghe ai, không phải "phí thuốc", phí lời, phí thời gian sao; mà đâu có "chữa được bệnh" gì đâu, tại sao lại phải "xin thuốc hoài" cho bị "nhức đầu".
Cuộc đời là của mình, thời gian là của mình, sao mình không chọn an vui, mà chọn bực mình; sao không chọn thương yêu mà chọn hận thù.
Hình: Hoa Uất Kim Hương (Tulip) -
mang lời trách 'không nhất quyết" trong chuyện tình yêu đôi lứa.
Nguồn: www.raovat.com