16 October 1992

Đêm Say

Tôi ở lại trại cấm
Hằng ngày với lớp học
Miệt mài giảng chấm bài
Nhớ dáng ngồi nay vắng...

Em theo chồng ra đi
Bên kia bờ biển rộng
Chiều đi như muốn khóc
Khuya lạnh hạt mưa rơi

Đường lên dốc đến trường
Từng bực thang nặng trĩu
Cây lá im buồn thiu
Biển cũng màu tối sẫm

Ngày đi qua như thế!
Đêm đi qua như thế!
Hạ qua, thu tái tê
Xuân buồn, đông buốt giá

Trong lớp tôi làm thơ
Rớt xuống những ước mơ
Những nhịp đời đau vỡ
Bàng hoàng nỗi bơ vơ...

Nguyên Đại
TACDC
1992

Đợi Em

Đợi em ta đợi đến bao giờ
Trời tối buồn thiu như ý thơ
Quạnh quẻ ánh đèn vàng trại cấm
Rì rầm tàu chạy tiếng bơ vơ
Xa xa bờ biển mờ hiu hắt
Gió lạnh tình ta trong giấc mơ
Ôm ngực cơn họ ùa rủ rượi
Đợi em ta đợi đến bao giờ!

Nguyên Đại
TACDC
1992

Xuân Gọi

Biển êm như nước trong ly ấy
Lắng đọng suy tư của đất trời
Lòng ta xuân khẻ lay lay nhẹ
“Thức dậy” ơ  kìa! muôn sắc khơi

Núi giăng tóc trắng mờ như khói
Ngước mặt trời sương phủ bóng sa
Rừng thắm ngàn chim reo tiếng lạ
Bên đồi bầy trẻ líu lo ca

Hãy trôi theo gió mùa xuân gọi
Buông rủ chăn êm với ngọc ngà
Nhọc nhằn bao thuở cưu mang nó
Níu kéo hồn ta chẳng với xa

Nguyên Đại
TACDC
Xuân, 1992